söndag 8 juli 2018

NHÀ BÊN ĐỒI (1)



truyện ngắn

NHÀ BÊN ĐỒI


Dãy nhà Diệu ở và dãy nhà Hải ở cách nhau một sân đậu xe rộng. Hồi Diệu mới chuyển đến, hai dãy nhà chưa có một cư dân người Á đông. Cô gái tóc đen vừa chớm tuổi đôi mươi, tóc để ngang vai, vẻ mặt vui tươi, sống đơn thân và bản tính hay giúp người dần dần trở nên thân thiết với hàng xóm láng giềng. Chỉ có điều vải người quen biết cô nơi đây, họ gọi tên cô không đúng như cô mong đợi. Mỗi khi gặp cô, họ chào: "Hây, Diều!". Diệu vui vẻ chào những người thân quen ưa mến mình và cô thoáng mỉm cười, có vẻ vào lúc đó, cô dướn đôi mắt thanh xuân nhìn bầu trời, nhớ lại những cánh diều bay bổng giữa trời xanh.

Diệu sống bình thường như những cư dân khác nơi triền đồi yên tĩnh và cô ít bận tâm nghĩ tới hạnh phúc của mình. Cho đến một ngày, hôm ấy là cuối tuần, quãng ngày này Diệu còn học nghề, kèm theo thực tập trong một hãng nhỏ gần nhà, nên cô được nghỉ ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật. Ngày nghỉ rảnh rỗi, sáng sớm vươn vai thức dậy, thở không khí mát lành ban mai ùa vào trong phòng khiến cô gái trẻ cảm thấy lâng lâng một niềm vui thích vừa chợt đến. Diệu thay đồ mặc đêm hôm trước. cô chọn bộ quần áo thể thao được ưa thích nhất và tự thưởng cho mình - cô vẫn nghĩ thế trước khi chạy bộ - một sáng sớm yên bình, một cuộc chạy bộ nhiều thú vị với cây cỏ mới thức dậy bên triền đồi. Những hoa nhỏ xinh xinh bên đường, những chồi non mới nhú trên cành đón nắng mới, cả tiếng chim hót gần xa; những hình ảnh, âm thanh quyến rũ này lướt qua rồi lại thay đổi tiếp khung màu rực rỡ  khác, mát dịu và làm đẹp thêm toàn cảnh bức tranh thiên nhiên trước mắt Diệu.

Diệu còn nhớ, có lần giữa cuộc chạy bộ, cô dừng lại bên đường, ngồi dưới một tàng cây màu xanh sẫm cô ưa thích. Diệu ngắm nhìn quãng đường ngắn dẫn lên đỉnh đồi. Nơi đây, bên lối mòn đường chạy bộ có một tháp nước lớn. Tháp nước được bơm nước theo đường ống và trữ nước sạch để dân quanh vùng dùng. Công trình xây dựng để đựng chứa nước này có thể đã hiện diện nhiều năm trước, nước sơn bên ngoài với ngày tháng đi qua nay phai màu nhưng kiểu cách tháp nước vẫn còn khiến ai qua đây một lần khó thể quên.

Diệu từng vài lần ngắm nhìn quang cảnh nhiều màu sắc của các khóm cây mọc gần tháp nước, bên cạnh lối chính lên đầu dốc. Cô ước ao có được cái tài của những họa sĩ để vẽ lại bức tranh phong cảnh thiên nhiên tuyệt vời nhiều lần cô nhìn ngắm. Rồi Diệu lại ước mong sẽ có ngày cô nghĩ được những ý thơ hay, làm xong bài thơ thấm đượm cảm xúc, mà mới đọc một hai câu thơ đầu người yêu thơ đã như thấy cảnh đẹp hoa, lá, cành, hương thơm, vẻ đẹp các loài hoa. Có lúc cô tự hỏi, tại sao nhiều họa sĩ nổi tiếng họ tài giỏi thế? cũng các bút vẽ, hộp màu, khung vải... vài người có thể mua sắm không khó nhưng danh phẩm để lại cho người đời nhớ đến vẫn còn hiếm hoi. Và những người thường băn khoăn nghĩ tới bài thơ chưa đụng tới như có ai nói, "bài thơ hay nhất là bài thơ sẽ viết", đến ngày nào đó họ sẽ thành công chăng? Trong suy nghĩ của Diệu, đôi lúc cô cũng tin rằng bài thơ cô thầm nghĩ đến có thể là bài thơ hay, bởi cô từng nghe nói những bài thơ "chưa đoạn kết" lại là những bài thơ hay nhất.


Trong giờ chạy bộ và những lúc dừng chân nghỉ bên đường dốc quanh đồi, Diệu đôi khi nghĩ về một điều mới nảy nở trong tình cảm của cô. Đương nhiên một cô gái ở tuổi thanh xuân, trước hay sau thể nào cũng có lúc nhìn ngắm mình trong gương rồi bâng khuâng nghĩ ngợi. Điều này hẳn nhiên có chút  hấp dẫn, lãng mạn giống ta thưởng thức bản nhạc trữ tình thuở ban đầu mới gặp. Và với riêng Diệu, cái ngày 'định mệnh' hôm ấy, ngày cô gặp Hải thật tình cờ. Cô còn nhớ mãi khung cảnh lần đầu Diệu thoáng thấy hình dáng cái anh chàng chẳng hẹn mà gặp này.

Một ngày cuối tuần bình thường giống nhiều ngày Diệu chạy bộ quanh quãng đường trên triền đồi. Khi cuộc chạy bộ gần xong, về đến đoạn đường gần hết dốc, Diệu nhìn thấy một thanh niên, dáng người dong dỏng, có bộ râu mép do lâu ngày lười không cạo, nhưng cũng có thể anh ta để râu theo xu hướng mới. "Trông bộ ria mép này có vẻ hơi nghịch ngợm nhỉ?". Diệu nghĩ thầm. Nhìn anh ta đứng cạnh chiếc xe nửa cũ nửa mới nằm không động đậy giữa đường ngang dốc, vẻ mặt bi quan thấy rõ, Diệu cảm thấy không nỡ lòng nào bỏ qua, bản tính tự nhiên hay giúp người khiến cô ngừng chạy. Diệu đứng lại ngang tầm chiếc xe nằm ì giữa đường, cô bước đến gần chủ chiếc xe lúc này tựa lưng bên chiếc xe xui xẻo. Diệu hỏi với vẻ thân thiện:
- Xe của anh làm sao thế? Anh có cần tôi giúp không?

Sau một phút im lặng, chàng thanh niên ngó qua cô gái có khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi, vóc người mảnh khảnh, ánh mắt và giọng nói thân tình. Nhưng cũng sau giây phút này, chàng chỉ nhìn thoáng qua màu sắc có phần hơi chút màu mè bắt mắt của áo quần thể thao cô gái mặc, vẻ mặt chẳng thay đổi, thậm chí đôi môi còn mím lại, có vẻ muốn nói, "cô thì giúp được cái gì!". Rồi bỗng nhiên, anh ta thảng thốt kêu lên như nói với chiếc xe lấm đầy đất cát đường xa của mình:
- Hết xăng !

(còn tiếp)

Vân Võ Hoài Phương 
          

Inga kommentarer:

Skicka en kommentar