måndag 7 november 2016

Hai Bông Hồng Một Thời Phiêu Lãng ( 6 )


  hai bông hồng một thời phiêu lãng (6)

Cuộc gặp gỡ tình cờ diễn ra ngắn ngủi. Trước đó vài giây, Thụy Khanh cố giữ nét mặt bình thản của một diễn viên bất đắc dĩ, miệng cười tươi như hoa mà lòng dửng dưng hờ hững. Ấy vậy mà chỉ sau vài giây, vẻ mặt ông sững sờ và trong lòng vui với niềm vui vô bờ bến. Nhiều năm qua, một hình một bóng trên đường đời, Thụy Khanh đâu dễ quên cuộc tình xưa với Diễm, những lúc nhớ thoáng qua ông cũng cảm thấy buồn tiếc cho một quãng đời, nhưng rồi nghĩ đến hai người nay đường ai nấy đi, và nghĩ tới hai đứa con, chẳng lẽ ông dứt bỏ tình cảm cha con, hưởng vui thú một mình bên một người đàn bà mới? Hai hướng tình cảm này làm ông khó nghĩ. Có một hai cuộc tình đơn phương đến với ông, 'thuần túy' cũng có và 'hiện đại' cũng có, nhưng tại sao ông chẳng dám phiêu lưu? Tại sao ông không dám trao linh hồn của ông cho họ?
 
Còn Diễm, con gái con ông Đốc học. Kể từ ngày mắt đẫm lệ buồn trong lễ vu quy và sống bên chồng. Vui sướng gì đâu khi tình nghĩa vợ chồng chỉ là sự đổi trao giữa hai bên cha mẹ; một bên ham chuộng hư vinh và một bên chỉ tính đến của hồi môn chờ đợi. Sau cuộc đổi đời 30 tháng Tư nhiều người đã biết, liền sau đó là các biến động lớn trong xã hội, người chồng của Diễm chấm dứt đời công chức "sớm vác ô đi, chiều vác ô về", cùng lúc gia sản nhà vợ mất sạch về tay đoàn quân chiến thắng. Kết cục một cuộc chiến, bao giờ cũng có người thắng và kẻ thua. Đó là chuyện thường ai cũng biết, và lúc này nhiều kẻ thua quá sợ một chủ thuyết mới nên tìm đường vượt biển, của cải để lại ê hề: tủ lạnh, tivi, giàn loa, máy nghe nhạc, quạt máy... gom lại vội vã lên tàu, lên xe chuyển hối hả về phía bắc trong quãng ngày đó. Người chồng Diễm lo sợ thành phần lý lịch dính chính quyền cũ bên nhà vợ sẽ khó làm ăn ở thời buổi mới, nhân có đợt kê khai thành phần, làm đơn ly dị không chút hối tiếc, dẫu cho lúc này hai người có với nhau một đứa con gái.
 
... Tiếng cười của Diễm sau câu nói chợt nhận ra ông, trong một thoáng thôi đã chuyển đưa cái vị đắng ngắt trong người Thụy Khanh hòa vào niềm vui vừa đến trong cảnh tình cờ hai người gặp gỡ. Thụy Khanh vừa thầm nhủ con tim của ông phải im hơi lặng tiếng trước một viễn cảnh yêu đương dẫu có cho ông vàng mười, ông chẳng dám phiêu lưu thêm vài bước, bởi ông khó có thể thành công trong vai diễn suốt cả đời sống với tình cảm giả tạo. Hơn nữa, bản tính ông xưa nay điềm tĩnh ít lời, trái ngược hẳn những sốt sắng, nựng chiều nhiệt tình của những tình yêu hừng hực lửa. Có thể người ngoài cuộc nhìn vài cuộc tình lướt qua đời ông với vẻ thầm tiếc cho ông. Còn Thụy Khanh, sau một hai viễn ảnh tình yêu chợt đến rồi chợt rời xa, ông lại tự bằng lòng với cách sống không vướng bận. Giờ đây, đứng gần bên Diễm, nhìn ánh mắt và giọng nói yêu thương thuở nào, Thụy Khanh quên hẳn những ngày dài từng chịu đựng cô đơn. Trong tâm trí ông, trong tâm hồn ông, trước mắt ông hiện giờ chỉ có hình ảnh và tiếng nói, tiếng cười của Diễm.
 
Diễm cho ông hay tin, qua vài tháng lo liệu xong khoản giấy tờ sang đoàn tụ với con, sau chuyến hành trình Diễm đến sông với con gái, nay ở cách phi trường này vài giờ bay. Diễm không ngờ, giữa chặng dừng chân chuyển tiếp, gặp lại chàng thư sinh năm nào...
 
Một giờ sau đó, trong niềm vui gặp gỡ ngắn ngủi, Diễm tạm biệt và không quên ghi số điện thoại của ông. Trước khi vào cửa riêng của chuyến bay mới, Diễm đứng lại vài giây:
 
- Em sẽ gọi đến anh sau. Vậy thôi, chia tay anh nhé! Em không quên hình ảnh của ngày hôm nay đâu nha!
 
Diễm nói, mắt chăm chú nhìn Thụy Khanh và nhìn chiếc máy ảnh.
 
(còn tiếp)
 
VVHP
 
**********************
 
    
 
     
 


Inga kommentarer:

Skicka en kommentar