lördag 12 november 2016

Hai Bông Hồng Một Thời Phiêu Lãng ( 9 )


 
hai bông hồng một thời phiêu lãng (9)
 
( Tiếp theo và Đoạn kết ) 
 
 
 
Những ngày này, cô gái con Thụy Khanh quá bận rộn. Siêu thị nơi cô làm, thường cho cô nghỉ vào hai ngày giữa tuần, để đến cuối tuần, cô đến làm thay cho người chưa được nghỉ. Việc trong siêu thị với những nhân viên ở 'sân sau' cũng dễ làm, có lúc chuyển đồ từ kho đến quầy trưng đồ, đôi khi dọn dẹp quanh siêu thị. Công việc hiện nay khác hẳn những năm trước và nhìn người nào cũng có vẻ nhanh tay nhanh chân. Thời buổi công việc đang khó kiếm, ai tìm được việc làm 'chắc chân' hẳn là rất mừng.
 
... Vậy là chờ mãi đến giữa tuần, sáng nay cô mới được nghỉ theo lịch định sẵn. Đang dự tính lựa ít đồ để đem ra xe, cô chợt nghe tiếng chuông điện thoại kêu reng reng.
 
- "Alô... Vâng, con chào Dì. Thưa Dì, con đến ngay đón Dì. Vâng... vâng." 
 
Cô nói xong, lựa vài món đồ cần đem theo và vừa hát khe khẽ, vừa chọn vài bông hồng cô mua chiều qua để đem đến tặng cha. Màu sắc tươi mát nhiều màu của những bông hồng làm cô vui thêm, khi cô chợt nhớ tới một câu nói, lát nữa đây cô sẽ nói với cha: "Ba ơi. Dì Diễm!"
 
 
 

Chuyện những bông hồng vẫn còn là bí ẩn với Thụy Khanh. Ông đâu hay biết trong ngày gặp lại Diễm nơi phi cảng, khi con gái ông nói vài chuyện làm quen với Diễm và trong lúc ông chạy tới chạy lui mua vài lon nước uống, cô con gái đã mau miệng hỏi địa chỉ và số điện thoại của Diễm. Và sau đó là vài ngày cô tìm đến tận nơi hai mẹ con Diễm, với mong muốn "Dì để con giúp dì, Dì khỏi lo..." Thật ra, qua việc "giúp Dì", cô còn muốn biết thêm tâm tình của "Dì" nữa. Và điều cô chẳng ngờ, "Dì Diễm" cũng ít nhiều hợp tính hợp nết với cha con cô.
 
 
 
Chiếc xe lượn vào khúc rẽ ngõ nhà Thụy Khanh. Cô gái dừng xe lại bên đường nói với dì Diễm:
 
- Thưa Dì. Dì thử phôn đến Ba con. Con chẳng rõ lúc này Ba con có ở nhà không.
 
Diễm cười vui vẻ và thoáng đưa mắt nhìn "cô cháu nghịch ngợm". "Chẳng có nhỏ này, đâu dễ gặp lại Thụy Khanh hôm nay". Diễm thầm nghĩ.
 
- "Alô! Chào anh... Anh Thụy Khanh đấy ư?"
 
.. "Ôi, Diễm! Anh đây..."
 
- "Anh hiện nay ở nhà, hay là..."
 
"Anh đang ở nhà mà. Thế em nghĩ anh ở đâu?"
 
- "Em ngỡ là anh đưa tiễn hoặc đi đón rước cô nào cơ?!"
 
"Ôi, Diễm. Em vẫn còn hờn giận với anh sao?"
 
- "Đâu có dễ bỏ qua chuyện đó, phải không anh?"
 
"Diễm ơi. Chuyện đó xưa rồi Diễm!"
 
- "Chuyện đâu có xưa. Chuyện này mới mà!"
 
"Ôi, Diễm ơi...!"
 
Chiếc xe lăn bánh tiếp và dừng trước ngõ nhà Thụy Khanh. Cô gái con Thụy Khanh bước xuống trước và mở bên cửa xe để Diễm bước xuống.
 
Thụy Khanh, sau một phút ngẩn người, ông đặt nhanh tay nghe điện thoại xuống bên cửa sổ. Ông mở vội cửa và chạy nhanh tựa luồng gió thổi ra phía ngõ:
 
- Kìa Diễm. Em đã đến đấy ư?
 
- Vâng, em đã đến.
 
Cô con gái Thụy Khanh nhanh tay đưa tặng Thụy Khanh và Diễm, mỗi người một bông hồng. Cô cười tươi tắn:
 
- Ba ơi, Dì Diễm ơi. Hôm nay vui quá. Con nhìn Ba và Dì Diễm hôm nay... đẹp đôi quá đi thôi. Hai bông hồng này cũng đẹp nữa, những bông hồng đang tươi nở...
 
 
 
Mùa Xuân, 2010
 
Mùa Tuyết, 2016  (xong bản cuối )
 
Vân Võ Hoài Phương
 
**********************
 


Inga kommentarer:

Skicka en kommentar