torsdag 10 november 2016

Hai Bông Hồng Một Thời Phiêu Lãng ( 7 )


hai bông hồng một thời phiêu lãng  (7)

Cuộc gặp với mối tình xưa để lại trong tâm tư Thụy Khanh nhiều nỗi vấn vương. Ông nghĩ hoài, nghĩ hoài suốt chặng đường từ phi cảng về đến nhà. Cô gái con Thụy Khanh lúc đưa ông về, trông nét mặt cô có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi. Việc vừa đến, lạ lùng thay, ngoài những sắp đặt và ý muốn của cô. Suy đi xét lại, cô tự hiểu, chẳng một ai có lỗi trong việc này; trước nhất là cô, với mong muốn cha cô có bạn đời kề cận, để cùng chăm sóc lẫn nhau và cùng sống vui trong những năm hoàng hôn cuộc đời, nên việc "hân hạnh giới thiệu" vừa qua của cô không ngoài mục đích cô đã nghĩ tới; còn người phụ nữ nhận lời mời quá bộ đến thăm nhà, bà là người dễ mến và cũng mong có một gia đình để yêu thương, chia sẻ trong quãng tuổi xế chiều. Một cánh chim đã mỏi cánh bay, nay đến lúc tìm nơi yên bình dưỡng thân, đâu có chi là lỗi? Còn "người tình năm xưa" của cha cô..., sự hiện diện ngẫu nhiên của bà, với ánh mắt chăm chú nhìn cha cô, có thể khi đó bà muốn tìm kiếm sự thật sau vài ánh đèn máy ảnh lóe sáng. Với ánh nhìn ẩn chứa không ít nghi ngại, chắc hẳn bà muốn thẩm định một điều mà bà rất muốn tin và cũng còn phân vân ngờ vực? Bao nhiêu năm xa rồi và với kinh nghiệm sống từng gặp đủ thứ người nên cái nhìn của bà nơi phi trường có vẻ bình tĩnh và thoáng chút lượng định. Đôi mắt lúc đó của bà đâu còn ngây thơ "mắt nai" mà cô thỉnh thoảng nhìn tấm hình kỷ niệm cha cô vẫn thường đặt trên kệ sách của ông. Người phụ nữ hiện diện đúng giây phút cha cô đưa tay vẫy chào, đâu có lỗi. Bà từng có chung tình yêu đầy ắp kỷ niệm với cha cô, chắc hẳn là vậy, bởi ông còn lưu giữ tấm hình của bà, một kỷ niệm không phai mờ - dấu ấn cuộc tình đơn sơ thời còn trẻ. Dáng vẻ người phụ nữ, cô vẫn thường thấy nơi vài người trong cuộc hành trình của những chuyến bay đường dài, tuy có chút vẻ bận rộn nhưng háo hức và vui thích. Nhìn bà sắp để hành lý giống vẻ một con chim vừa thoát khỏi lồng và chăm chút bộ cánh mượt mà của mình, vẻ đẹp này mới đáng yêu làm sao. Có thể vì thế nên cha cô đứng nhìn mãi hình ảnh đó chăng?
 
Nghĩ tới nghĩ lui thì người bận tâm nhất trong cuộc gặp hôm nay, hiển nhiên là cha cô. Thật ra trong việc này, "trên sàn diễn cuộc đời" ông chỉ là diễn viên bất đắc dĩ: Một diễn viên thể hiện hai tình cảm trong cùng lúc 'đụng trận' với một cuộc tình chợt đi và một cuộc tình chợt đến. Vai diễn này, quả thật là khó diễn! Thực sự, ông đã nhập một vai nửa cười ngoài miệng, nửa khóc trong lòng. Đã thế, 'cố nhân' xưa của ông lúc này bay đến chốn nào, đâu chịu hiểu? Rõ ràng trong việc này, ông cũng chẳng là kẻ có lỗi.
 
 
*
 
 

Dừng xe bên ngõ nhà, cô gái con Thụy Khanh bước xuống và mở bên cửa xe, chờ Thụy Khanh bước ra. Những việc đến sau ngày hôm nay với cha cô sẽ ra sao? Và cha cô có còn giữ được niềm tin, hy vọng trong quãng ngày sắp tới? Cô không thể đoán trước. Thụy Khanh xuống xe, vẻ mặt ưu tư, ông khẽ nói lời chào tạm biệt với con gái và bước từng bước chậm vào nhà.
 
Vài phút sau, Thụy Khanh đứng bên cửa nhà nhìn ra và mắt ông vẫn còn thấy chiếc xe của con ông dừng nơi đầu ngõ. Khác hẳn những lần đưa tiễn trước, hôm nay cô còn dừng xe lại, ngồi lặng im bên tay lái vài phút, nghĩ ngợi điều chi đó, và vài phút sau chiếc xe chầm chậm chuyển bánh ra khỏi đường vòng lối ngõ trước nhà.


(còn tiếp)



VVHP
 
**********************
 
          

Inga kommentarer:

Skicka en kommentar