lördag 12 november 2016

Hai Bông Hồng Một Thời Phiêu Lãng ( 8 )


hai bông hồng một thời phiêu lãng (8)

Mùa đông lạnh lẽo còn phủ tuyết trắng trên các lối mòn và trên những cành cây khẳng khiu rét mướt. Thụy Khanh mở cửa bước ra ngoài, gió mạnh và những giọt mưa bên hiên làm chiếc áo choàng thêm nặng, mái tóc điểm màu muối tiêu của Thụy Khanh lấm tấm những bông tuyết và hai bàn tay ông lạnh giá.
 
Thụy Khanh đến bên hòm thư đặt nơi đầu ngõ, không một lá thư nào gửi đến. Ông đứng vài phút bên hòm thư, mắt nhìn những bông tuyết lượn bay trước ngõ và ngẫm nghĩ đôi hồi. Thụy Khanh tự trách ông quên khuyấy không kịp ghi địa chỉ của Diễm. Quả thật hôm đó ông thật đoảng, nỗi vui mừng gặp lại đến nhanh khiến ông quên luôn việc cần thiết.
 
Hôm gặp lại, trong khoảng vài mươi phút bên Diễm, Thụy Khanh chỉ kịp chạy vội đến tiệm bán đồ uống trong phi cảng mua nhanh vài lon nước, trong khi Diễm và con gái ông nói vài chuyện làm quen. Khoảng trời xa cách giữa ông và Diễm hiện giờ xa vời quá. Một khoảng không tuyết rơi và gió thổi.
 
Thụy Khanh lặng lẽ bước vào nhà. Gió lạnh thổi ùa vào phòng làm đung đưa các tấm màn cửa. Ông bước vài bước quanh phòng khách, nhẩm nhớ lại lời nói của Diễm. Hay là Diễm, lúc này sống thỏa nguyện với cuộc đời mới và chỉ nghĩ tới tương lai? Giờ đây Diễm vui với nguồn vui đoàn tụ bên con gái, và xa hẳn những hệ lụy tình đời? "Vậy thôi, chia tay anh nhé!". Ôi, đúng rồi. Diễm đã chẳng nói như thế ư?
 
Đã hơn một tuần qua Thụy Khanh không nghe hồi chuông điện thoại nào vang lên trên chiếc bàn đặt bên cửa. Thụy Khanh nhìn tờ lịch trên tường, vậy là gần nửa tháng nay, kể từ ngày "chia tay" ở phi cảng, ông chưa nghe lại một lời nào của Diễm.
 
Diễm chẳng còn nhớ đến hình ảnh một chiểu xưa hai người chụm đầu và nói với nhau những lời trìu mến... và nay Diễm đã quên ông?...
 
(còn tiếp)
 
VVHP
 
********************** 

Inga kommentarer:

Skicka en kommentar