fredag 1 september 2017

KỶ NIỆM THẬT NHIỀU (2)


 
KỶ NIỆM THẬT NHIỀU (2)
 
"Em yêu dấu! Vậy là chúng ta cũng không thấy được mặt nhau sau mười tám năm xa cách! Anh đã đi gần nửa vòng trái đất nhưng vẫn không nhìn được lại mặt em! Nước Mỹ trong đầu anh bao giờ cũng nhỏ cả trong tình yêu nhưng thật sự nó to tát và vĩ đại quá để đến nỗi anh không biết em ở đâu để mà tìm đến, dù là để thăm em, nhìn lại đôi mắt vui tươi tinh nghịch ngày nào giờ có điểm chút gì là "hồng nhan", là "chốn bụi hồng" không. Anh nghe em về định cư ở vùng Thung Lũng Hoa Vàng và anh đã tìm đến đó với những kỷ niệm sần sùi từ những ngày xa xưa nơi quê nhà của chúng ta.
 
 Đi dạo ở những khu đông đúc người Việt, nhìn những khuôn mặt của các cô gái Việt Nam mới lớn lên ở xứ người, anh lại chợt nhớ đến em, rồi anh lại chợt nghĩ đến anh ..."(*)"́
 
 Chiều nay rảnh việc, ngồi đọc lại đoản văn trên của Vũ Nam - một bạn văn hiện sống nơi miền Nam nước Đức - tôi chợt nhớ lại hơn hai mươi ngày tôi được đi đó đi đây trên đất nước Hoa Kỳ cách nay đã vài năm. Kể ra chuyến du lịch sang Mỹ của Vũ Nam may mắn hơn tôi nhiều. Theo lời anh thuật lại, anh đã qua thăm "từ Nam Cali lên Bắc Cali". Đến vùng đất mà rất nhiều người Việt sống tại hải ngoại thường mơ ước có dịp bước chân đến. Một bạn tôi, trong dịp vui chuyện với bằng hữu, anh nói "sống nơi hải ngoại, chưa một lần đến Thung Lũng Hoa Vàng, chưa một lần đến Quận Cam, Nam Cali - chưa hẳn đã là dân hải ngoại!" Nhưng nói cho đúng, chẳng có người nhà hiện sống ở đất Cali, vậy đến thăm đất Cali đâu phải việc dễ! Còn tôi đã đến Mỹ một lần, nhưng lúc này vẫn muốn có ngày đến thăm Quận Cam, Nam Cali... Vũ Nam còn một may mắn nữa, anh đến Mỹ với kỷ niệm nhớ thương về một "Em", anh ước mong gặp được cô bạn cũ học chung lớp năm xưa, để "nhìn lại đôi mắt vui tươi tinh nghịch ngày nào ..." Người tình một thuở của anh, hiện giờ sống nơi đâu? ... Ta vẫn biết các thi sĩ, văn sĩ thường luôn nhớ về một người tình kỷ niệm, cho dù đến nay đã xa vời, ly biệt. Thi sĩ Tản Đà có lần thảng thốt khi ông từng sống trong tâm trạng nhớ nhớ thương thương đó:
 
 "Quái lạ ! Làm sao cứ nhớ nhau,
  Nhớ nhau đằng đẵng suốt đêm thâu.
  Bốn phương mây nước, người đôi ngả.
  Hai chữ "tương tư" một gánh sầu."
                                     (Tương Tư)
 
  "Người tình xưa" của Vũ Nam ... có thể lúc này vẫn sống gần Thương xá Phước Lộc Thọ, và "nàng" vẫn mỉm cười những lúc nhớ lại vài kỷ niệm với anh chăng? Thật hiu hắt với tôi, ngày tôi qua Mỹ, chẳng có một người tình nào trong mộng và cũng chẳng một 'em' xa xôi nào chờ mong. Mơ ước của tôi là sang được bển, mua được vài cuốn sách để những tháng mưa tuyết, đọc "lai rai"... đỡ lạnh đỡ sầu nơi gác lẻ! 
 
  Vũ Nam nhớ lại: "Anh nhớ là vào buổi chiều thứ bảy. Anh đã ngồi xe đò từ Saigon để về  cái thị xã Bà Rịa nhỏ bé của tụi mình. Anh nhớ lúc từ giả thì Saigon trong buổi trưa như bao giờ cũng vậy, cũng khói xe mịt mù và con người vẫn lem luốc với bụi đường, với mồ hôi để tìm kiếm miếng ăn." Đọc đoản văn của Vũ Nam, ta như thấy lại những hình ảnh thắm đượm màu kỷ niệm nhiều người còn lưu giữ trong ký ức về Saigon một thời khổ ải. Và Vũ̃ Nam vẫn dành trọn tình cảm cho Quê Hương, cho người thương yêu của anh với tấm lòng thiết tha gần gụi "thị xã Bà Rịa nhỏ bé́ của tụi mình."
 
Những dòng sau, Vũ Nam đan xen kỷ niệm quê nhà cùng với nhiều hình ảnh đời sống nơi xứ lạ "Nắng chói chang khi vừa rời khỏi Saigon. Và mát dịu khi đến gần Chu Hải. Mùi nước biển đã lâng lâng trong mũi. Y như nếu em có ở Âu châuvào những ngày hè khi em rời bỏ thành phố mệt mỏi vì nắng nóng để xuôi Nam, gần đến thành phố biển Geneva của Ý, hoặc gần đến thành phố biển Marseille của Pháp, hoặc lên Bắc, gần đến thành phố Rotterdam của Hòa Lan, em sẽ thấy giống như đường từ Saigon về Vũng Tàu, Bà Rịa của mình, với mùi nước và gió biển dạt dào về đầy ắp trong xe."
 
 Ký ức về một tình yêu - nếu như tình yêu đó làm ta nhớ mãi - thường đôi lúc thoáng hiện về trong tâm trí với những hình ảnh nhiều màu nhiều vẻ; và Vũ Nam nhớ lại, sau vài tháng năm có cuộc đổi đời, cuộc tình của anh kết thúc với cảnh "cuộc chia tay của hai ta không có lấy một giọt nước mắt."
 
 Tình yêu của Vũ Nam với cô gái anh thầm quí mến rất dung dị "... những ngày chúng ta còn ngồi chung trong cùng một lớp học. Nói quàng xiêng một chút! Ngày đó, khi chỉ bài cho em, anh muốn để bàn tay mình trên bàn tay em nhưng rồi anh không bao giờ dám làm điều đó, để bây giờ qua bao năm tháng dài của cuộc đời sống tha nhân thăng trầm, anh vẫn thấy mình như thiếu một cái gì đó: chưa có lần nắm được bàn tay em! Chúng ta chỉ có những kỷ niệm bằng ánh mắt và bằng con tim ..." 
 
 Luyến - tên cô bạn gái học cùng lớp với Vũ Nam - sau là giáo viên, và cũng sống vất vả như anh, giống như nhiều giáo viên của một thời nhiều bi lụy đó; anh đã phải than "đời sống sao mà khó khăn quá phải không em! Hầu hết giáo viên chúng ta đều là bạn đường của một chiếc xe đạp!"
 
 Luyến, "không bao lâu sau đó, em đã bỏ đất nước nầy, bỏ thị xã nhỏ bé đó để lên đường ra biển", và ... " Một hai tuần sau đó, em đã ra đi và chỉ nhắn tin lại cho anh qua một người bạn. Anh vẫn còn ở trên Saigon với nỗi đau gặm nhắm. Và cứ mỗi chiều thứ bảy sau ngày em đi, mỗi khi trở về Bà Rịa, ở trước ngôi trường Chu Hải anh vẫn tìm kiếm bóng dáng em. Một mơ hồ nào đó chứ thật ra qua tin tức, anh biết em đang ở trên nước Mỹ rồi. Chuyện của tụi mình tại vì anh thêu dệt quá chứ thật ra nó không bằng một chút xíu nào của câu chuyện phim "Mùa Hè Định Mệnh" của Anh mà anh đã được xem."
 
 "...
 Từ Nam Cali  lên Bắc Cali, nơi đâu gặp người Bà Rịa anh cũng hỏi thăm em. Nhưng không ai biết cả! Vì thế hình ảnh chiếc cầu Golden Gate ở San Francisco vẫn không kêu gọi được bước chân anh đến. Little Saigon anh chỉ đi dạo chừng vài giờ là xong. Anh chỉ bận rộn với hình ảnh của em, bận rộn với những kỷ niệm đẹp như thơ của tụi mình. Nhưng rồi, anh cũng không tìm được em cho đến khi bước chân lên phi cơ để trở lại xừ Âu Châu buốt giá nầy. Bây giờ thì chúng ta lại xa nhau, như đã không gặp mặt nhau trong mười tám năm qua! Anh tự hỏi: Không biết chừng nào chúng ta mới gặp lại? Rồi một mình tự trả lời bằng một câu xưa như trái đất: Trái đất tròn thế nào cũng có ngày chúng ta gặp lại thôi. Như là một an ủi, một hy vọng.
 
 Anh dừng lại nơi đây, và không quên cầu chúc ở một nơi nào đó, em đang hiện hữu trên trái đất nầy lúc nào cũng được nhiều vui vẻ, an lành."
 
                                        Vũ Nam
 
                                
 
 Mở đầu trang viết này, tôi định nhân đọc lại đoản văn của Vũ Nam ( "Đoản Văn Cho Quê Hương Và Cho Luyến" ), để viết lại vài mẩu chuyện những ngày tôi qua thăm xứ Mỹ. Vậy mà đọc chuyện tình của Vũ Nam, chẳng hiểu sao, cứ gặp đà 'phóng bút' viết theo. Trong đoản văn của Vũ Nam, tác giả còn kể vài chuyện hấp dẫn: "Trước ngày chia tay anh, như người học trò, đã rủ thầy mình ra một quán cháo gà trước rạp Thành Thái để nhậu một bữa cho quên đời. Anh giữ tiền Việt Nam nữa mà làm gì khi ngày mai anh sẽ ra đi vĩnh viễn. Mười mấy năm nay cũng chỉ mong lại có một ngày về để ngồi nhậu lại với thầy bên nồi cháo gà trước rạp Thành Thái với mùi gà, mùi hành tỏi thơm phưng phức nồng đầy hai lỗ mũi, mà chưa biết bao giờ." ... "tìm chất cay từ chai rượu nếp than, chất rau từ những chiếc lá mơ xanh tươi ẩm ướt ...", và còn nhiều nữa những cảnh đời đặc sắc trong đoản văn của Vũ Nam ...
 
 Trang viết đã dài, xin được tạm dừng nơi đây. Chúc tác giả Vũ Nam - một nhà văn đã có những tác phẩm được bạn đọc ưa thích tại Âu châu nói riêng và tại hải ngoại nói chung - có thêm nhiều tác phẩm giá trị với Đời.
 Vũ Nam có thể không ngờ tới lúc đọc bài viết ngắn này. Vì đã hơn mười năm nay, từ ngày gặp anh trong một Đại Hội Văn Hóa nơi Reutlingen, miền Nam nước Đức tháng ̀5. 1996, tôi chưa gặp lại anh lần nữa. Tôi quí những trang viết của Vũ Nam, những trang viết thuần nhã và có rất nhiều hình ảnh đời sống nhiều người quí mến.
 
 
 Vân Võ Hoài Phương
      Tháng 10. 2010
 (Đọc lại / Bổ túc, tháng 10. 2017)
 
 *(Trích Tác Phẩm Đoản Văn Cho Quê Hương Và Cho Luyến)
 


Inga kommentarer:

Skicka en kommentar