fredag 15 december 2017

kỷ niệm thật nhiều (11)



* Đón mừng Xuân mới

  Kể từ ngày tôi vui hưởng dịp Tết đầu tiên nơi hải ngoại tính đến nay đã hơn hai mươi năm. Hơn hai mươi mùa Xuân. Hơn hai mươi lần Tết đến. Còn nhớ một lần Tết đến trong Trại tị̣ nạn nơi xa vào một chiều ba mươi Tết. Nhóm bạn độc thân và trai trẻ, chừng hơn chục người, ngồi quây quần bên đống lửa, vừa đàn vừa hát cho nhau nghe những bản nhạc quen thuộc của một thời nhiều kỷ niệm.

Trong nhóm bạn độc thân, có vài người là Thiện nguyện viên hoặc là người được ban giám đốc Trại tuyển dùng làm vài việc giúp sinh hoạt thường ngày. Đống lửa nhỏ đặc biệt chiều ba mươi Tết tỏa sáng ấm áp trên khoảnh nhỏ một triền cát ven đảo, cách xa các khu nhà lợp mái tôn trong trại, bên cạnh lối mòn dẫn lên trại trên và không xa triền cát có ngọn lửa sưởi ấm là dãy hàng rào cao chạy dài theo một đường vòng quanh đảo.

Tiếng hát, nhịp đàn hòa theo của bạn trẻ học sinh hay sinh viên một chiều gần tết xa xưa hai mươi năm trước gợi cho tôi nhớ lại những kỷ niệm xa xôi... Một thời nhiều mộng mơ trêu đùa bạn học ngồi chung lớp; sau ngày thôi học bỗng nghe tin nàng lấy chồng, rồi chợt một hôm ngồi nghỉ bên một tiệm cà phê, người đem ly nước uống cho khách lại chính là cô bạn học ngày nào (một tình yêu thời học trò, vẩn vơ và ngoài tầm tay với). Tiếng hát, tiếng đàn trầm ấm của những tâm hồn xa quê hương giữa không gian giá lạnh cuối năm tôi được nghe bên triền cát còn có những nhạc phẩm kể lại tâm tình giữa những người bạn thiết, và còn lưu lại mãi trong tiềm thức của tôi có đoạn lời hát thật tuyệt vời và tha thiết,"hai người hai lối biết thương nhau mà thôi". Ai từng sống qua một thời trẻ, mỗi khi nhớ lại vài kỷ niệm đẹp trong tuổi xuân thì - thời của những ước muốn, hoài bão và ưa thích gom góp hiểu biết - hẳn sẽ tự cám ơn ngàn lần quãng đời thanh xuân đã có.

Phút giây này chắc hẳn là Tết Tây và Tết Ta đương tới gần thềm năm mới (theo cách nói và diễn tả thoảng hương vị ngóng chờ xuân của các bậc giàu trí tưởng tượng), và theo các thi, nhạc sĩ tình tứ và lãng mạn của chúng ta thì, Nàng Xuân tuy gặp tiết trời se lạnh nhưng vẫn khoe dáng vẻ mảnh mai và diễm tuyệt. Hình như có đoạn lời hát nhiều người đã thuộc "Xuân đã đến bên ta. Dáng Xuân tuyệt vời..." Ôi, chỉ giản dị trong một thoáng đến, thoáng nhìn mà Nàng Xuân trong tâm tưởng nhiều người đã nhiều hấp dẫn, khó quên!

Hơn hai mươi mùa Xuân qua, nhưng tôi không thể quên một chiều Tết đã xa. Nhớ những bạn trẻ năm xưa - Những Thiện nguyện viên đàn và hát trong các ngày vui sinh hoạt văn nghệ trong Trại tý nạn. Phải chăng những bạn trẻ ngồi bên tôi ngày ấy, họ hát lên những lời ca đượm buồn và cũng đượm một tình yêu xa vắng để nhớ về nơi buồn thương họ đã rời bỏ? Hay là, giữa một ngày cuối năm lạnh giá, vài bạn bè ngồi bên tôi, đàn và hát lên những bản nhạc trữ tình để thấy lòng ấm áp thêm tình thương mến, hy vọng tới một ngày sáng tươi?

Xin cảm ơn quãng ngày qua, cảm ơn một thời tôi có dịp sống bên các bạn trẻ trong một chiều Tết xa. Nhóm bạn trẻ Thiện nguyện viên ngày ấy từng bỏ nhiều công khó sửa sang lại một nhà kho hoang tàn nơi triền cát ven bờ đảo để làm một thư viện nhỏ và họ đã gom sách, báo, tạp chí từ những bằng hữu ở  phương xa gửi về. Cám ơn những ngày tôi được mượn đọc nhiều sách, báo trong thư viện nhỏ của Nhóm bạn thân thiết nơi xa.

Vân Võ Hoài Phương
18. 02. 2015
(Bài cũ/bổ khuyết)
           



Inga kommentarer:

Skicka en kommentar