fredag 8 december 2017

kỷ niệm thật nhiều (10)



* hoa vườn nhà

  Bạn tôi viết vài dòng trong thư và nhờ Nét chuyển đến tôi. Thư viết ngắn và gọn, chừng mươi dòng, như một lời nhắn gửi. Cuối thư, có lời chúc và mong "mọi điều tốt đẹp" đến với tôi. Đúng ra, theo tôi hiểu, lời chúc cũng là lời từ biệt, gần giống câu hát "vẫy tay, vẫy tay, chào nhau. Một lần đầu và một lần cuối...". Và lúc này, tôi là người đứng lại để nhìn những vẫy tay của người từng gắn bó nhiều kỷ niệm trong đời với mình.

Sau lúc nhận thư và đọc những dòng chữ từ phương xa 'bay' đến, tôi sống trong niềm bâng khuâng, đi ra đi vô hoài, có cảm tưởng vừa sống qua vài phút chia tay với một người bạn thiết đã có thời cùng bước chung đường, những câu trêu đùa vẫn còn đó và tiếng nói dịu ngọt vẫn còn đây.

Vẫn còn nhớ tới nhau và viết vài dòng cho nhau. Những giây phút trân quý tình bạn hữu âý, hay tình cảm hai người cảm mến nhau - với tôi - là những giây phút huyền diệu. "Một người ngồi nhớ một người", trong khi, người kia lại không biết đến. Rồi lá thơ bay đi, người nhận thư lại ngồi nhớ tới người đã viết vài dòng chia sẻ, tâm tình. Chợt nhớ, khi xưa một bạn văn kể tôi nghe một giai thoại về những lá thư. Thật ra, anh chỉ kể về lá thư thứ hai, còn thư thứ nhất, người nghe tự hiểu. Theo lời kể ngắn gọn của anh, thì cuối lá thư thứ hai, người nhận thư đọc được một dòng:
"Anh nói anh không còn yêu tôi nữa, cớ sao thư anh viết nhiều chữ đến thế này?"

Tôi từng nhận được vài lá thư bạn hữu gửi đến. Trong một hai thư có cả tiếng cười "híc, híc" - trước cả thời nhiều người đã đọc hai chữ "he he" hiện giờ! Có thể người viết thư, viết đến đoạn này, bỗng cảm thấy một niềm vui cần chia sẻ, thốt lên tiếng cười và viết tặng bạn xa không chừng. Mới đầu, đọc đến hai chữ "híc híc", thật lòng tôi cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng sau nghĩ lại và thử đặt mình trong tâm trạng bạn viết lúc âý, tôi cũng thấy vui vui. Tôi hiểu thêm ra niềm vui cần được chia sẻ mỗi thời mỗi khác, tuy nhiên cần mang lại tiếng cười cảm thông và không đến nỗi "quá tệ" như có ai đã nói.

Đến nay, mỗi khi nhớ đến "híc híc", "he he" tôi cảm nhận một niềm vui xốn xang như thời tôi còn trẻ. Đời có vẻ đẹp thêm ra bởi trong giây phút nào đó ta bỗng nhớ lại một kỷ niệm vui và mỉm một nụ cười tươi trẻ.

Người ta thường nói, tuổi trẻ nhiều niềm vui và sôi nổi, còn người có tuổi thì hay suy nghiệm, ngẫm nghĩ. Phải chăng hai vẻ đẹp này luôn hiện diện ở nhiều nơi.

 Vân Võ Hoài Phương
      tháng 04. 2014
  

Inga kommentarer:

Skicka en kommentar