fredag 28 oktober 2016

Hai Bông Hồng Một Thời Phiêu Lãng ( 5 )


                                hai bông hồng một thời phiêu lãng (5)
 
Nếu mỗi người có một cuốn tình sử, ghi lại chuyện tình cảm suốt đời mình, thì với riêng Thụy Khanh, cuốn tình sử của ông lúc này nhiều trang còn để trắng. Ông là kẻ kém may mắn về đường tình và có những năm dài, những trang tình sử đời ông vắng vẻ và tuyệt không một bóng hồng nào lai vãng. Giờ đây, nói văn vẻ và đôi chút lãng mạn thì... giữa một mùa đông giá lạnh, giữa cảnh hoang liêu của những dải đường nằm trong băng giá, một bóng hồng vượt đường xa đến bên ông. Thụy Khanh, với vài ít ỏi nhỏ nhoi hiểu biết về phụ nữ, trong đoạn dạo khúc đầu cuộc tình không tên này, có lúc ông tự hỏi lòng, những cảm nhận của ông khi nghĩ về vị nữ khách này đã đúng? Hiện thời, mối thiện cảm vị nữ khách dành cho ông thể hiện qua vài lời thưa gởi nhã nhặn của một phụ nữ có học biết kính trên nhường dưới, cùng tình cảm quan tâm đặc biệt đến vài sở thích của ông làm Thụy Khanh cảm thấy giữa hai người có vài chia sẻ gần gũi. Tuy nhiên Thụy Khanh tự hiểu, những cảm nhận và phán đoán nơi ông có thể sai lạc. Một người đàn bà, khi có cảm tình với người đàn ông nào thì thường nhìn đối tượng với ánh mắt thân thương và có một chút âu yếm. Đó là lẽ thường tình bởi phần nhiều bản tính phụ nữ vốn giàu tình cảm, thường quan tâm đến những kẻ ưa mến. Thụy Khanh hiểu điều này, nhưng hôm nay... đôi lúc ông vẫn cảm thấy bối rối trước ánh nhìn hiền dịu và giọng nói ấm áp, ngọt ngào của 'bóng hồng' mới gặp.
 
Thụy Khanh chợt nhớ tới một câu ông đọc trong một cuốn sách: " Đàn bà là một vùng đất lạ mà đàn ông dù có đến định cư từ hồi còn trẻ cũng chẳng bao giờ hiểu rõ". Thế mà giờ đây, kinh nghiệm tình trường của ông chẳng có là bao ngoài vài điều đọc qua về tình yêu trong sách, báo. Thật may phước cho ông trong những phút mới quen biết này, mỹ nhân ngồi gần ông cảm thấy thoải mái và ưa thích tính điềm đạm, í́t nói của Thụy Khanh, quả là ông đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong cảm nghĩ của vị khách mới. Trong khi ngồi nhấm nháp đôi món ăn nguội với người khách nữ, Thụy Khanh luôn giữ một khoảng cách, những lúc vị khách nói, ông lặng lẽ lắng nghe, mỉm cười với vẻ tán thưởng và tâm đắc.
 
Chừng hai giờ sau, cô con gái Thụy Khanh và ông đưa tiễn vị khách ra phi trường. Thụy Khanh được biết thoáng qua lời con gái. Người phụ nữ này cũng sống cảnh cô đơn giống ông, là mẹ bạn học cô, hiện cô ở chung nhà với con gái của bà. Do có công chuyện mới về kinh doanh nên bà ghé qua nơi đây, và nhân thể, nhận lời mời của con gái ông, đến thăm để "biết nhà, biết cửa".
 
Chiếc xe rời khỏi đoạn đường vòng trước nhà. Cô gái con Thụy Khanh ngồi sau tay lái, còn Thụy Khanh và vị khách nữ ngồi nơi ghế sau. Suốt chặng đường, người phụ nữ và Thụy Khanh ngồi lặng lẽ ngắm cảnh trí bên đường. Dẫu giữa hai người đã có vài phút gần gũi hiểu nhau ít nhiều, nhưng mối thân tình mới chỉ thoáng qua trong ngày đầu gặp gỡ.
 
Phút chia tay đã đến, cô con gái yêu quý soạn sẵn trước một pha ngoạn mục. Cô đẩy nhẹ người Thụy Khanh đứng gần bên người đàn bà vừa quen biết, và với chiếc máy ảnh trong tay, cô nói: "Ba ơi, Ba đứng gần hơn nữa để con bấm vài "" làm kỷ niệm. Thế... thế, Ba cười tươi lên nào! Ôi, đẹp quá! Để con bấm "" nữa." Ánh đèn máy ảnh chớp sáng. Người đàn bà tươi cười âu yếm nhìn Thụy Khanh, và đặt nhẹ một bàn tay lên bờ vai của ông. Ánh đèn máy ảnh chớp sáng vui rực rỡ. Cảnh hai người quàng vai nhau, đứng bên nhau thật là tình tứ. "Những tấm ảnh về cuộc tình... hờ. Chẳng lẽ..." Thụy Khanh thoáng nghĩ, ông chưa thể đoán trước những tình cảm vừa đến rồi sẽ kết cuộc nơi đâu.  
 
Người phụ nữ bước đến lối vào cửa chiếc phi cơ đợi chờ hành khách, và sau đó đứng lại vài giây bên cửa vẫy tay chào. Cô con gái nói nhỏ với Thụy Khanh: "Ba ơi, Ba vẫy tay chào tạm biệt đi Ba. Chỉ còn một phút nữa thôi, Ba à!".
 
Thụy Khanh mỉm cười và đưa tay vẫy chào, người phụ nữ cũng vẫy tay chào lại. Đúng lúc này, Thụy Khanh bỗng cảm thấy có ai đứng gần bên nhìn ông. Cái linh tính kỳ diệu ấy ít khi đến với ông, đúng vào giây phút ông kịp nhận ra điều khác lạ. Thụy Khanh bỗng quay nghiêng người và thật bất ngờ, chính ông cũng không hiểu ông vừa nói ra câu gì nữa.
 
- Kìa, Diễm... Em đã từ nơi xa xôi nào...
 
Trong một tích tắc thoáng qua, Thụy Khanh ngỡ thấy lại hình ảnh bến đò năm xưa, trong cảnh nắng chiều gần tât, một ngón tay Diễm dí vào trán ông, và bên tai ông vẫn chưa tắt tiếng cười của một ngày xưa xa vắng. Dáng hình người con gái ngày nào đã yêu ông, chắc hẳn lưu lại vĩnh viễn trong ký ức ông để phút giây này, Thụy Khanh bỗng nhiên nhận ra ngay những nét thân thương hiện rõ trước mắt ông trong tầm tay, không thể nào nhầm lẫn.
 
- Anh đấy ư, Thụy Khanh? - người yêu năm xưa của ông, nói - Rất vui và... cũng rất buồn, được gặp lại anh!
 
Thụy Khanh bỗng cảm thấy trong lòng ông một vị đắng ngắt.
 
 
( còn tiếp)
 
VVHP
 
**********************
 
 
 
̉

onsdag 26 oktober 2016

Hai Bông Hồng Một Thời Phiêu Lãng ( 4 )



hai bông hồng một thời phiêu lãng (4)

Cô con gái Thụy Khanh lại hiểu chuyện này ở góc cạnh khác. Theo quan niệm của cô, những người nhiều tuổi là những người từng trải và có kinh nghiệm trong việc đời. Cô kính mến Thụy Khanh, bởi ông trải qua nhiều tháng năm sống nhọc nhằn, từng chịu khốn chịu khổ mới nuôi nổi hai anh em cô khôn lớn. Người cha thân yêu  của cô, nay vẫn sống trong lẻ loi hiu quạnh, và ngày qua ngày ông trở nên quen thuộc với cảnh quạnh quẽ quanh ông. Nhìn thoáng qua Thụy Khanh, người ta bỗng hiểu ra gam màu hiu hắt thật sự của người đàn ông khi thiếu vắng đôi tay chăm sóc của người vợ đảm. Với Hồng Thanh, bạn của cha cô, cô rất kính nể ông, bởi lẽ ông còn giữ được trong gia đình một nếp sống có lễ nghĩa. Ông là người thấu hiểu nhiều câu châm ngôn, những lời thường có trong túi khôn nhân loại và lưu truyền trong đời sống. Cách giảng giải của ông dễ hiểu, chẳng cao xa mà khiến người ta phải bật cười vì là những lẽ tự nhiên, giản dị giống y chang nhiều việc họ vẫn gặp thường ngày. Cô không phản đối việc ai đó đứng ra tác thành tình duyên đôi lứa, miễn là việc này đừng quá ép buộc. Nếu các nhận xét, gợi ý về một người nào đó, hợp với cách nhìn nhận theo yêu thích của cô, có lẽ cô sẽ sẵn sàng chấp nhận và không ngại tìm hiểu về người bạn đời mai sau, và khi được tốt duyên tốt phúc, chắc hẳn cô biết ơn sự chỉ lối đưa đường. Song sau ngày xảy ra chuyện lấn bấn giữa hai nhà, Hồng Thanh và Thụy Khanh dường như chẳng còn tha thiết với sứ mệnh đại diện đứng ra giao ước. Hai ông từng trải qua một thời ước muốn, chẳng còn lạ gì khi người con trai thấy bén trong lòng một ngọn lửa tình. Ôi, "thương cha, thương mẹ có hồi. Thương em, khi đứng khi ngồi cũng thương". Câu ca ngày xưa chẳng đã nói đến đó sao?

Có một hôm cách đây đã lâu, cô con gái Thụy Khanh dẫn về nhà một người đàn bà, trông điệu đi đứng cũng thấy ngay là một phụ nữ hiện đại. Người đàn bà khoảng chừng trên dưới bốn chục tuổi, mái tóc uốn lượn trông xa gần giống một siêu sao điện ảnh, ánh mắt vừa kín đáo vừa thân thiện nhìn Thụy Khanh làm ông bối rối đến một phút. Nghe xong lời giới thiệu, người phụ nữ bước đến bên ông, với nụ cười tươi tắn và ánh mắt ngời sáng làm mê hồn kẻ đối diện, một bàn tay chắc chắn đưa ra trước Thụy Khanh, nửa như thân ái yêu kiều, nửa như đang đợi chờ một tình yêu đã nhiều năm mỏi mắt tìm kiếm nay mới gặp. Lúc này, hai ánh mắt Thụy Khanh nhấp nháy liên hồi vì mùi nước hoa lạ lẫm.

Phút gặp gỡ làm quen đã qua, chủ và khách bước theo phòng treo áo bên ngoài vào phòng bên, nơi có một khoảnh rộng đặt bộ ghế soffa tiếp khách. Người khách nữ đã cởi bỏ áo khoác ngoài, và lúc này, dưới mái tóc vấn cao là một bờ vai thon thả, chiếc áo viền cổ với đường thêu ren làm nổi chiếc cằm rất ưa nhìn, khoảng ngực trần nửa kín nửa hở dưới chiếc khăn voan mỏng; vị khách nữ ở độ tuổi trung niên càng thêm sức quyến rũ và hấp dẫn hơn dưới ánh sáng của giàn đèn trong phòng khách. Có lẽ... không chỉ riêng tấm gương rộng lớn bên tường phòng khách mà ngay cả Thụy Khanh cũng bất ngờ bởi hình ảnh rực rỡ này. Ánh sáng giàn đèn màu tỏa chiếu trong tấm gương làm nổi bật một vẻ đẹp Thụy Khanh chưa từng thấy trong ngôi nhà thường yên tĩnh của ông. Thụy Khanh cảm thấy ông đến gần một 'thế giới' hoàn toàn khác lạ. Lúc này đây, tâm thức và ánh nhìn Thụy Khanh hướng về nơi hương thơm dịu mát vị nữ khách vừa đến từ giây phút này.

"Ba ơi, Ba!", cô con gái Thụy Khanh nhỏ nhẹ nói tiếp: "Ba khui giúp con một chai champagne để uống mừng ngày hôm nay. Ba ơi, con nghe có ai đó nói, chữ champagne còn có ý nghĩa là hân hoan, may mắn và vui vẻ. Ba à".

Khúc dạo đầu trầm ấm của bản nhạc xưa cũ thoáng vang lên bên các chiếc loa nhỏ gắn gần tường. Một bản tình ca dang dở, khiến tâm trí người nghe phảng phất chút vui buồn của chuyện tình yêu chưa kết trái. "Mà sao, những chuyện tình càng nhiều oan trái, càng khuấy động suy tư vài kẻ đã đôi lần thầm yêu trộm nhớ!". Thụy Khanh nhìn những hạt bọt sủi lăn tăn trong ly vang trắng và ngẫm nghĩ. Vị khách nữ tỏ ra sành điệu, tay nâng ly và ngửi thoáng mùi rượu trước khi uống, ánh mắt long lanh nhìn chủ nhà có vẻ hài lòng. "Ba ơi, Ba. Con để sẵn máy ảnh, lát nữa đến phi cảng, chụp vài tấm hình. Ba ơi, hôm nay nhìn Ba yêu đời quá ha!". Cô con gái nhìn Thụy Khanh và nhìn khách đến thăm, vừa cười vừa nói.

Thụy Khanh ngồi bên bàn, chẳng còn biết nói sao, tâm trạng ông lúc này nửa lo nửa mừng; nỗi lo nỗi mừng với những tình cảm vẫn còn chưa hiểu hết bên một 'thế giới' nhiều hương sắc gọi mời và có thể còn nhiều thử thách đợi chờ nơi cuối đường chăng? Cuộc gặp này, có khi chỉ là một cái "test", một thử nghiệm của cô gái con ông - hay là sẽ làm thay đổi những ngày yên tĩnh với riêng ông? Nhưng, dẫu cuộc gặp hôm nay có là một dạng thức thế nào, nghĩ thực lòng, Thụy Khanh vẫn thấy xôn xao một hoài vọng, và trong giây phút này, nữ thần Tình Yêu đang mỉm cười trìu mến với ông. Người phụ nữ ngồi bên ông, có nhân dáng dễ nhìn, mái tóc vấn cao, thân hình quyến rũ rất hòa điệu với cảnh trí nơi đây, và, đôi mắt thoáng say đắm đôi lúc nhìn ông thầm vẻ hứa hẹn một tình yêu nhiều hoa thơm quả ngọt.

Một tấu khúc êm dịu bên những chiếc loa nhỏ trong phòng khách làm chủ nhà và khách có đôi phút thả hồn theo tiếng nhạc. Trong tâm trí Thụy Khanh thoáng hiện vài cảnh đời những tháng năm qua. Thời gian không ngừng trôi và quãng ngày tháng cũ ẩn hiện ở đâu đó... Có những người phụ nữ đi tìm tình yêu trong may rủi, và cũng có những người phụ nữ đi tìm một bờ vai để dựa quãng cuối đời. Còn Thụy Khanh, ông đã sống lẻ loi một quãng đời hiu hắt, giờ đây nhìn ngược về chuỗi ngày cũ kỹ, quả thật ông chợt nhận ra quãng ngày cô liêu một hình một bóng mà chẳng hiểu sao ông chịu đựng nổi? Có thể, với cuộc gặp hôm nay, cảnh sống êm đềm trong giây phút này đưa ông đến gần những niềm vui mới.

(còn tiếp)

VVHP





   
.

fredag 7 oktober 2016

Hai Bông Hồng Một Thời Phiêu Lãng ( 3 )


hai bông hồng một thời phiêu lãng (3)

Chiều nay, Thụy Khanh quanh quẩn gần vài chậu cây bên thềm nhà. Những lúc Thụy khanh cảm thấy trong lòng có điều chi mắc mớ, tâm linh của ông lại xốn xang một hoài vọng xa xôi.

Thụy Khanh tạm nghỉ công việc và dành ít phút với vài chậu cây bên vườn. Ông lễ mễ chuyển đôi ba chậu cây để ra ngoài nắng. Sau những cơn mưa tuyết cuối năm, bầu trời đã phơn phớt một màu xanh trở lại. Những tia nắng ấm chỉ hừng lên vài giờ nhưng cũng đủ xua tan đi ít nhiều cái giá lạnh của một mùa đông khắc nghiệt.

Chuyển xong vài chậu cây bên thềm, Thụy Khanh cảm thấy sức lực những năm xa xôi trở về trong đường gân thớ thịt, xương cốt tuổi xế chiều của ông được dịp hồi xuân có lẽ nhờ vào mấy chậu cây xanh mà lâu nay ông vẫn thường chăm sóc. Thụy Khanh ngắm nhìn mảnh vườn nhỏ trước hiên nhà, khoan khoái thở không khí trong lành và nhớ lại ngày ông từng quanh quẩn nhiều giờ trong các tiệm bán cây trồng khi Hồng Thanh dẫn ông làm quen với nơi ở mới.

Nhìn Thụy Khanh mải mê trong dãy nhà kính với cây lá muôn màu, Hồng Thanh chợt hiểu ra một điều thầm kín trong tâm tính Thụy Khanh. Ngày ấy, Hồng Thanh nói với ông "nghề dịch thuật cần một nơi tĩnh trí". Vài ngày sau, Hồng Thanh ra sức tìm kiếm để giúp Thụy Khanh và hai đứa con nhỏ của ông được ở một nơi yên tĩnh, có nhiều cây xanh, xa cách hẳn nơi đô thị ồn ã. Từ ngày Thụy Khanh chuyển về nơi ở mới, Hồng Thanh chưa một lần nói về tiền bạc bỏ ra lo liệu giúp Thụy Khanh. Chuyện mua nhà nơi đây xem ra chẳng đơn giản. Có người bỏ thời gian hàng tháng đi tới đi lui xem xét nhiều căn nhà đang rao bán, nhưng sau ba bốn năm dài vẫn lưỡng lự phân vân không biết cuối cùng sẽ mua nhà nào. Có anh bạn quen thân với Hồng Thanh từ ngày mới đến đây, sau gần mười năm làm việc cần kiệm, không chơi bời đàn đúm hụi lớn hụi nhỏ, mặc thiên hạ ganh đua các kiểu lạ đời, anh ta chỉ lo đi làm để dành tiền... thế rồi đùng một cái anh ta mua một căn nhà hai tầng. Nhà cao cửa thoáng, vườn rộng thênh thang. Thế nhưng ngôi nhà đứng biệt lập một nơi trống vắng, dân tây đôi khi ưa thích sống cảnh này, còn người mình có lẽ lâu ngày chịu không nổi. Quả vậy, chưa tới một năm căn nhà bỏ hoang. Chủ nhà không thể hàng tháng chi trả khoản tiền "khống", anh ta đành cho không một người bạn. 

Niềm vui lớn nhất với Hồng Thanh là việc lo xong nơi ở của bạn, việc này đòi hỏi nhiều tâm sức, am hiểu. Hồng Thanh và vợ ông (cô gái con của Nhà xuất bản ngày trước), vui mừng trong cảnh đàn con của họ và hai đứa con của Thụy Khanh vui đùa và quây quần bên nhau. Bọn trẻ bây giờ có nhiều cái ngộ đến mắc cười không kể đâu cho hết!


*

Sau vài năm trở lại với nghề dịch thuật, bằng các bản chuyển ngữ phóng khoáng, Thụy Khanh đem đến với người đọc nhiều hiểu biết có ích và đa chiều trên tờ báo do Hồng Thanh làm chủ nhiệm. Thụy Khanh thường chọn dịch các bài viết trên các tạp chí nổi tiếng uy tín, các bản tin về những cuộc thăm dò dư luận nóng hổi được cập nhật thường xuyên trên báo. Hồng Thanh biết bạn ông có niềm đam mê và sở trường về chuyển ngữ. Thụy Khanh thường ngồi từ giờ này tới giờ khác mải mê đọc tác phẩm cần dịch, và đương nhiên trong khi Thụy Khanh để hết tâm trí vào bản gốc, khó ai có thể lôi kéo 'con mọt sách' ra khỏi bài viết hay quyển sách được ưa thích. Những bản chuyển ngữ theo sát bản gốc do Thụy Khanh dịch thường uyển chuyển và ngôn ngữ gần gũi, thân thiện với đọc giả. Dù có khi cần dịch sát nghĩa hoặc đôi lúc dịch thoát ý, Thụy Khanh vẫn đem đến bản dịch của ông một gợi mở, một hài lòng thú vị với người đọc. Hồng Thanh rất vui khi biết ông có một trong những cây át chủ bài, tuy rằng cây át chủ bài này chưa hẳn đã nổi danh gần xa biết đến nhưng đích thực là lực hấp dẫn để bạn đọc gần tờ báo hơn. Mãi đến ngày tháng này, quá nửa đời người trong nghiệp "báo bổ", Hồng Thanh chợt hiểu ra và có lần ông tâm sự với Thụy Khanh "một đoạn văn hay, bao giờ cũng dễ hiểu và giản dị, nó làm tươi mát lòng người như một nụ hôn thoáng qua trong giây lát".

... Dưới giàn hoa leo bên thềm cửa, Thụy Khanh ngồi và lặng lẽ lấy ra từ túi áo choàng hai cây viết và cuốn sổ nhỏ. Hai cây viết Hồng Thanh tặng ông, còn cuốn sổ nhỏ dùng để ghi chép là cô con gái biếu ông sau một lần Thụy Khanh đưa tiễn một ... mối tình hờ ra phi trường. Hai kỷ vật này đánh dấu hai khúc ngoặt trong cuộc đời Thụy Khanh.


*
Những mảnh quá khứ thường trở lại trong ký ức Thụy Khanh mỗi khi ông nhớ về Diễm. Một thuở xa vời với những nắng mưa. Phút đầu tiên ông và Diễm nhìn nhau ngập ngừng, bỡ ngỡ. Một con đò nhỏ đứng đợi bên sông vắng. Bởi chiếc đò tròng trành nên khi cùng bước xuống thuyền hai người phải nắm vội tay nhau. Có phải giây phút này đã lướt nhẹ đoạn nhạc mở đầu một mối tình dang dở ?... Vạt áo dài màu hoàng yến của Diễm bay trong hoàng hôn màu tím, và, một cánh tay Diễm đưa lên chới với trong cảnh chiều tà. Con đò nhỏ rời bến và sóng nước hiện lên vô vàn những màu lấp lánh. 

Kỷ niệm ấy lắng đọng mãi trong hồn ông, dù giờ phút này, ông ngồi ở nơi đây, xa bến sông xưa muôn ngàn mây nước, xa mối tình đầu đã mấy chục năm. Ông và Diễm đã nói với nhau những gì, trong chiều hôm đó? Lúc bước xuống đò, Thụy Khanh nắm chặt một bàn tay mềm của Diễm, thoáng nhìn Diễm rồi nhẹ tay kéo Diễm lại gần, và rồi, một ngón tay Diễm dí nhẹ trên trán Thụy Khanh, chẳng hiểu tại sao lúc ấy hai người nhìn nhau cười khúc khích...


*

Những năm sau này, Hồng Thanh mải lo làm ăn nên ít biết tâm tư của bạn. Tuy thế, ít ra đã hơn một lần, Hồng Thanh gợi ý với Thụy Khanh về chuyện "con nuôi cha không bằng bà nuôi ông", rằng "con cái, mỗi đứa có phận riêng của chúng nó. Bọn trẻ, khi lớn khôn bước vào đời, mỗi đứa cũng cần một gia đình riêng". Và sau hết, Hồng Thanh nói xa nói gần, ông rất hãnh diện giúp Thụy Khanh "vượt mọi trở ngại" nếu một ngày Thụy Khanh tìm được "một người bạn song hành trên đường đời". Thụy Khanh tỏ ra chẳng mấy bận tâm về những chuyện ông vẫn nghĩ là ngoài tầm tay của ông, dù có đôi lúc Thụy Khanh bắt gặp vài phút bất ngờ khi một, hai "người đẹp độc thân không vướng bận" đưa mắt thoáng nhìn ông trong vài khoảnh khắc say đắm. Thụy Khanh thường nghĩ, nơi trái tim ông từng tôn thờ một người ông yêu thương, sức quyến rũ của tình yêu với Diễm tựa hương thơm vẫn còn phảng phất cùng ông theo năm tháng. Đến nay, Thụy Khanh vẫn bước lẻ loi trên đường đời với tình cảm riêng ông và bình thản sống tiếp.

Cảm thấy Thụy Khanh né tránh đề nghị ông đưa ra, Hồng Thanh tự biết việc này chẳng thể một sớm một chiều làm được, gượng ép nhiều có thể sẽ sứt mẻ tình cảm giữa hai người. Một hôm ghé thăm Thụy Khanh sau chuyến thăm người nhà nơi xa, Hồng Thanh tặng ông vài tặng phẩm, trong đó có hai cây viết rất đẹp tiện dùng khi cần đ́ến, và Hồng Thanh nói với lời chẳng biết vui hay buồn "thôi, từ nay, việc riêng của anh, anh tự chọn... đường anh - anh cứ đi !".  


*

Ngôi nhà một tầng Thụy Khanh hiện đang ở, so với các khu nhà lân cận, nhìn qua có vẻ ngoài xưa cũ. Con đường vào nhà lượn vòng, dẫn đến khoảng sân hình vuông trước hiên nhà có rải những viên sỏi nhỏ. Một ghế băng đặt gần góc vườn, dưới một cây liễu, tỏa xuống những cành lưa thưa như mái tóc điểm sương của một thiếu phụ. Thụy Khanh bước đến chiếc ghế băng dài. Những khi cần nghĩ ngợi, ông thường ra ngồi ở đây và nhìn về phía xa xa.

Vài bạn cũ đến thăm ông nơi đây, họ thường nói nơi này cô liêu và vắng vẻ; cũng theo nhận xét của họ, nơi đây có phong cảnh của "thiền". Riêng Thụy Khanh, ông lại thích vẻ đơn sơ bên ngoài ngôi nhà. Ông ưa màu vân muôn vẻ của những viên đá núi được ghép với nhau từng mạch trên tường nhà, màu sắc này hợp với tuổi tác của ông, nó gợi lên cho ông những cảm nghĩ sâu xa mỗi khi ông ngồi ngẫm nghĩ. Ngôi nhà đã chứng kiến ngày con trai ông lấy vợ. Đến nay, Hồng Thanh đối với ông, ngoài tình bạn bè thân thiết, giữa hai nhà còn có thêm mối quan hệ nữa: nhà Hồng Thanh vui lòng gả con gái đầu lòng cho con trai ông.

Trong việc này - theo Thụy Khanh nghĩ - duyên số chỉ là chuyện phụ. Mọi việc khởi đầu do Hồng Thanh dự tính, còn các việc tiếp theo được cả hai nhà nhiệt tình vun vén. Bạn bè Thụy Khanh và Hồng Thanh vui mừng cho cả hai gia đình, đôi trẻ vừa đôi phải lứa và cũng có vẻ quý mến nhau. Năm đầu, xem chừng 'hai cô cậu' xuôi chèo, mát mái. Sang đến một hai năm sau, khi đứa cháu nội của Thụy Khanh lẫm chẫm biết đi, không ngờ cậu con trai ông nghe phải một tiếng sét ái tình đánh cho nghiêng ngả. Quan hệ giữa hai nhà, đến hồi này, nhiều người đã nghĩ "hổng còn thuốc chữa!". Một, hai buổi hẹn hò của con trai ông với một cô gái cùng làm trong Hãng, đã đến tai nhiều người, đến tai Thụy Khanh và đến tai cô con dâu của ông. Hồng Thanh và Thụy Khanh, trước tin chẳng hay ho này, cả hai buồn rầu và nhiều lúc sinh ra bực dọc, thế nhưng nghĩ lại, thời tuổi trẻ của hai người có thiếu gì những chuyện như vậy! Có thể con trai ông, đến bước đường đời năm nay, bỗng bắt gặp một tình yêu ngoài sự sắp đặt trước. Và cơ sự, may thay, mới chỉ lẻ tẻ một hai lần hẹn gặp...

Chuyện xảy đến làm hai nhà sầu muộn. Hồng Thanh và Thụy Khanh ở vào thế tiến thoái lưỡng nan. Giữa khi hai người buồn bực chán nản về bầu không khí căng thẳng giữa hai gia đình, thì may thay bỗng nhiên cậu con trai Thụy Khanh "hồi tỉnh" lại. Cô gái mới thoáng bồ bịch với chàng đã thấy sự dan díu của cô làm cô và nhiều người khác khổ tâm. Cô đoạn tuyệt với chàng, và để chấm dứt vĩnh viễn mối tình xảy ra trong lúc cạn nghĩ, cô sống xa hẳn nơi đây, gần một người bạn cũ, để không còn lụy phiền về tình cảm một thời quá khứ.

Thụy Khanh và Hồng Thanh trải qua một phen lên thác xuống ghềnh. Vài ngày sau chuyện các "sắp nhỏ" trở lại bình an, một bữa ngồi uống trà với Thụy Khanh, Hồng Thanh cười vui, nói: "Trời đất! Thôi, tôi cạch đến già, chẳng mối lái cho ai hết. Ở đời đã có ông Tơ, bà Nguyệt rồi... Xém chút nữa thì hết thuốc chữa! Đúng là bọn trẻ bây giờ có nhiều cái ngộ thật".
Thụy Khanh và Hồng Thanh, cả hai nhìn nhau cười vui khi tình quyến thuộc giữa hai nhà trở lại hòa dịu.

(còn tiếp)

VVHP
**********************