onsdag 15 november 2017

kỷ niệm thật nhiều (6)

 
kỷ niệm thật nhiều (6)
 
 
 
 Nhớ lại những ngày đầu đến định cư tại xứ Bắc Âu, việc cần thiết nhất của nhiều gia đình mới đến là "sắm được" một chiếc telefon dùng trong nhà (những năm đó chưa có loại điện thoại di động như hiện nay). Và mỗi khi chiếc máy điện thoại đặt ở đâu đó trong nhà rộn lên chưa kịp hết hồi chuông thứ nhất, liền ngay lúc đó đã có một bàn tay nhấc ống nghe lên, cho dẫu khi đó giữa đêm đông khuya vắng, nhà trên nhà dưới đã tắt đèn và ai nấy trùm chăn từ đầu đến chân kín mít. Nhưng vừa chợt nghe hồi chuông máy điện thoại vang lên, cả nhà bật dậy và chẳng cần nhìn kỹ cũng biết người nào cũng tỉnh như sáo sậu. Cùng lúc người trong nhà xúm tụm lại gần bên chiếc điện thoại, hồi hộp lạ thường, một tiếng thở mạnh hoặc ho khan cũng không có. Người trong nhà lắng nghe tiếng nói từ bên kia đại dương, và ai nấy những tưởng lúc này đây, nơi bên kia biển muôn ngàn sóng vỗ, cũng có nhiều người xúm quanh bên chiếc điện thoại với nỗi mừng vui và có thể có cả những băn khoăn day dứt. Những tiếng chào hỏi vội vàng, vài lời hỏi thăm chân tình của láng giềng, thân hữu.
 
"- Ôi, anh Hai đó ư ? Em đây, Út Hải Ngọc của anh ngày trước đây! Chia tay với anh từ đêm anh vượt biển ngày đó..."
"- Út Ngọc ơi, suốt đời anh chẳng thể quên em!"
 
Nghe thoảng qua có tiếng nấc nghẹn và tiếng thì thầm bên ống nghe. Thời gian và không gian bỗng đứng yên và lặng tờ trong vài khoảng khắc. Kỷ niệm những đêm vượt biển, những phút giây sinh tử kề cận chạy theo đường lộ biên giới, bỏ lại quê hương để tìm sự sống thoáng hiện trong trí nhớ nhiều người lúc này. Chiếc máy điện thoại trong mỗi nhà khi mới đến đây là nhịp cầu tình cảm nối liền hai xứ sở cách biệt, là một chút hy vọng còn sót lại sau những ngày xa cách. Vài kỷ niệm yên bình xa xưa được nhắc lại, những giọt nước mắt nóng hổi lăn trào nơi khóe mắt, và những tiếng cười reo vui lúc nhận ra tiếng nói người thương.
 
"- Anh Hai à, bển có gì vui không anh?"
"- Vui, vui, vui. Vui lắm! Hải Ngọc xa xôi ơi, anh chúc em mạnh khỏe. Anh chúc em nhiều."
"- Thôi, ông anh ơi. Chúc chi chúc nhanh lên để người khác chúc.."
"- Kìa, sao chẳng còn nghe thấy gì nữa.."
 
Những ngày tháng cũ đó đã lùi xa trong ký ức nhiều người. Anh Hai, bạn tôi, là người đã kể cho tôi nghe mẩu chuyện ngắn này. Có vài dịp gặp lại anh, anh Hai lại kể chuyện về cô Hải Ngọc của anh, những chuyện xa xôi từ những ngày đầu hai người mới quen nhau, nhìn ánh mắt xa vắng của anh, thoáng một chút nhớ thương vời vợi..
 
Vân Võ Hoài Phương     
 
  


Inga kommentarer:

Skicka en kommentar