lördag 26 augusti 2017

 
 
                            KỶ NIỆM THẬT NHIỀU (1)
 
 
 
  Lâu nay ít khi gặp dịp đến thăm 'trưởng làng gốc đa' (một quý danh thơm được tặng theo ký ức), và vài bạn hữu cũng nhiều tuổi gần nhà nên đôi lúc tôi cảm thấy ít nhiều trống vắng khi nhớ về vài kỷ niệm, giống hệt khi ta mở cuốn ảnh bằng hữu bỗng thấy vài trang chẳng có tấm hình nào. Lý do ngại ngần đến thăm riêng một văn nhân đàn anh tôi mến - kể ra thi nhiều, nhưng nhớ đến ước muốn của ông trong dịp bất chợt ông thoáng nói ̀tới, nên tôi tự nghĩ, một khi ông biết quí quãng ngày tháng còn lại để chú tâm vào một việc "để đời" thì, - nếu bạn là con người biết điều - hẳn nhiên chẳng cần ông nói rõ chi tiết, ta nên tự biết để ra một khoảng cách...



Thế nhưng những kỷ niệm đã có vẫn cứ là kỷ niệm, cho dù kỷ niệm chung nay đã nhạt nhòa, và chỉ còn là hình ảnh của thời quá vãng như tấm hình đơn sơ trên bạn đã thấy. Một ngày mùa hè, có hoa nở rộ bên đường vắng, có những tàng cây vươn cao... Chính trên con đường làng đượm vẻ thôn dã bình yên trong chiều Hạ về này, 'văn nhân đàn anh' và tôi đã có dịp ... như người ta thường nói... "lai rai vài chuyện gần xa". 
 
Nhớ lại ngày "vui gặp gỡ" ấy, tôi cảm thấy bâng khuâng.. Hẹn chờ nhau tại ngả tư đường (theo ước tính, đây là khoảng cách chia đôi gần đúng giữa hai bên), nhưng chờ gần nửa giờ chẳng thấy bóng dáng văn nhân, chẳng hiểu sự tình ra sao; hay là̀ quý nhân rẽ bước theo tiếng g̣ọi ngọt ngào của nàng tiên nào rồi ? Tôi chợt nhớ tới lời kết trong một thi tập đã đọc: "Có phải em là trầm ngải nên đời thêm thiết tha!" Ai đã biết nhiề̀u thì chữ trầm ngải đặt trong tình thế này đúng là đắc dụng. Người ta thường nói đến tiếng sét ái tình ít ai tránh nổi, và cảnh đời mới lãng mạn và đáng sống làm sao khi thi nhân có những ngày như bạn thơ của tôi từng nghĩ đến:
 
".. trăng lên, mời rượu, xem hoa nở
địa đàng đấy hãy thỏa yêu si
 
chiều xuân hứng chí dệt câu thơ
em hãy cùng tôi mở bến bờ
chép dùm bản thảo, thêm lời đẹp
ta đan hạnh phúc tằm ươm tơ."*
 
Trở lại chuyện hẹn nơi ngả tư đường ngày ấy..  Chờ mãi, tôi đành tàn bộ đến gần nhà ông bạn vàng. Mới đi được nửa đường, chợt thấy chàng xuất hiện với dung nhan và nụ cười tươi tỉnh - chẳng nửa lời nhận lỗi - sánh bước bên tôi, thỉnh thoảng chàng còn tủm tỉm cười ra vẻ thích thú; trêu ngươi đến thế là cùng! Tôi bảo, "ông mà không nói lý do đến chậm thì tôi...". "Này, chưa hiểu nguồn cơn, đã ầm ầm mưa bão. để tôi thong tha kể anh nghe..."
 
-"..  Tôi tính giờ và sắp sẵn vài thứ để đúng giờ hẹn bước ra cửa. Thế mà lúc gần ra khỏi nhà thì tìm mãi không thấy cái thứ quan trọng nhất với tôi ở đâu. Bực ơi là bực."
- "Hẳn là chùm chià khóa nhà được kể đến trước nhất ?"- tôi mỉm cười, thử đoán.
- "Anh mà làm nghề thầy bói thì cả đời chẳng có nổi mảnh đất để cắm đôi đũa."
- "Hay là cái bóp có giấy tờ tùy thân giống lỡ hẹn lần trước?"
- "Tôi có thể nói, nếu anh là thám tử thì suốt đời chỉ có đói meo".
- "Bình tĩnh, đâu vẫn còn đó. Để tôi ngẫm nghĩ thêm. À, đúng. Chẳng còn trật đâu được. Thế nhưng tôi đúng, anh có chi một chầu lager như lần trước không?" 
- "Được. Kể cả anh có mời thêm một, hai cô bạn gái nào mới quen, tôi cũng OK; nhưng tôi nói để anh rõ thêm..."
- "Bạn gái trong ký ức thì có. Còn bạn gái hiện tại, hẳn là anh biết..."
-"Khỏi cần thanh minh thanh nga. Tôi nói các thứ 'bất ly thân' khi tôi rời nhà nhé. Cái nón này, con gái tôi tặng, tôi thường để nơi gần cửa, dễ thấy. Còn cái kiếng này, anh biết tính tôi, phải mang 24 trên hai mươi bốn. Còn trong giỏ xách, bên ngăn trong có khóa kéo đã để sẵn giấy tờ tùy thân.."
- "Thôi cụ ơi, cụ thề có trời có đất đi. Cái thứ  quan trọng nhất với cụ đúng là những viên thuốc giảm cao huyết áp và thuốc tăng lực mà tháng trước cụ đã chìa ra cho tôi xem và nói là đời cụ gắn liền với các thứ này. Kìa, chưa bao giờ tôi thấy một nụ cười khoái chi đến thế. Tại sao nhi?"  
- "Cái thứ quan trọng nhất trong quãng đời lúc này của tôi là thứ này đây. Anh bạn gần gũi của tôi ơi, bạn hãy nhìn."
 
Lúc bình thường, tôi ít dùng đến đôi gọng kỉnh, và chỉ khi nào đọc sách, hay để nhìn cho rõ thêm tôi mới cần mang kiếng. Bạn có thể mường tượng ra sao vào lúc đó tôi ngạc nhiên hết mức khi nhìn bằng mắt thường thấy trên tay ông bạn vàng của tôi một tấm ảnh màu.
-"Ảnh cụ bà nào thế này?"- Tôi nhìn ông và thoáng nhớ tới một chầu lager..."
- "Tôi đã thắng anh. Nhưng xin nói ngay, lần này thắng anh với tính cách danh dự. Khỏi cần mấy vại bia như đã hứa chung. Thầy thuốc khuyên tôi cần sống có chừng mực. Còn đây... người ta bảo cuộc tình cuối là cuộc tình bền chắc nhất."
-" Đương nhiên là như vậy rồi. Đâu có thể còn cuộc tình nào sau cuộc tình cuối nữa. Đúng không "cụ"? "
- "Đừng gọi tôi là cụ. Bà bạn gái của tôi khen tôi rằng, "mỗi ngày lại thấy anh trẻ thêm ra."
- "Chúc anh gặp nhiều may mắn. Anh có biết lúc này tôi nghĩ gì không?"
- "Anh nghĩ đến điều gì?"
- "Tôi nghĩ, khi người ta đã nhiều tuổi mà tình cờ có được hạnh phúc thì người ấy đã sống có phước! "
 
 
Vân Võ Hoài Phương
 
 
*"Mộng Ước Bình Thường"- Thơ Lê Dã Sử.
    


Inga kommentarer:

Skicka en kommentar