thơ trần đan hà
Bao Giờ
Tôi muốn vẽ bóng thu gầy năm trước
Để tặng em làm kỷ niệm trong đời
Nhưng mực cạn từ khi tôi cất bước
Để đi tìm những ảo ảnh không vơi
Từ những chuyến xe về ngang buổi đó
Thấy không còn bóng dáng nữa thu xưa
Vì có lẽ đời chẳng còn bến đỗ
Nên bây giờ có tiếc cũng theo mưa
Mưa ướt áo một lần ngang nhà vắng
Và nỗi buồn cũng từ ấy theo tôi
Em đã bỏ tuổi hồn nhiên mơ mộng
Để cho người ôm nỗi nhớ khôn nguôi
Mãi tìm kiếm phút giây từ dấu ái
Thuở tình nồng còn cháy giữa con tim
Về nhóm lại để sưởi lòng tê tái
Từ xa quê hồn lạc dưới sương chìm
Em từ dạo bỏ tình trên dốc nhỏ
Ta lang thang mấy độ giữa phiêu bồng
Nơi phố lạ buổi chiều khơi niềm nhớ
Thoảng như mây lặng lẽ giữa trời không
Trong lang bạt ta thèm hơi thở ấm
Và rất thèm uống cạn chút hương quê
Từ lạc lối đã mấy thu rồi nhỉ?
Đến bao giờ qua được bến sông mê
Trần Đan Hà
( Trích Thi Tập "Tìm Trong Yêu Dấu")
Inga kommentarer:
Skicka en kommentar