Đường Xa Văn Nghệ
lördag 23 november 2024
CƠM RAU
tisdag 19 november 2024
Trang Thơ Bạn Hữu
Khổ Còn Hơn Lỗ
"Yêu chắc khổ mà không yêu chắc lỗ"
bèn nhủ lòng cứ gắng gổ yêu đi
khổ vì ai dù nát cả hồn si
còn hơn lỗ nằm cu ki một đống
Từ cổ kim yêu đương thêm sức sống
giúp con người đứng vững trước phong ba
nhưng khổ đau do tình ái gây ta
làm chết thảm những con tim đắm đuối
Ngặt không yêu thì buồn như chú Cuội
ngồi gốc đa suốt kiếp gió hiu hiu
ngắm nhân gian từng đôi lứa dập dìu
mới cảm nhận duyên phần sao lỗ lã
Vào cuộc tình nhiều lo toan vất vả
song hân hoan có hạnh phúc ái ân
ở một mình được nhàn nhã tấm thân
song thui nẫu cả cõi lòng ảm đạm
Nửa đời qua anh cô đơn vây hãm
định đi tu chẳng yâu nữa c ho xong
kẹt những chiều nhìn tuyết đổ mênh mông
ngó quanh quẩn thiếu bóng hồng thỏ thẻ
Anh lại yêu ... gọi tình về xuân trẻ
dẫu biết rằng yêu phải khổ bao nhiêu
nếu một mai em phụ rẫỹ phiêu diêu
anh chấp nhận thà khổ còn hơn lỗ.
Lê Dã Sử
""""""""""""""
Trận Đời Và Trận Tình
Năm xưa tôi đánh trận đời
thêm trận tình nữa rã rời lao đao
địch quân ngắm lệch tim đào
têi về nằm giữa chiến hào trị thương
chờ ngày yên ắng chiến trường
chờ ngày hồi phục cang cường tâm thân
chẳng ngờ ... ơi hỡi ngày xuân
qua bao thế kỷ xoay vần năm châu
tôi buồn vào tận núi sâu
quyết làm ẩn sĩ thức thâu trên ngàn
nhưng không quên được nhân gian
nhớ đời tôi lại ôm đàn bước ra
xin làm một kẻ du ca
nhìn xem thiên hạ thăng hoa thế nào
vẫn là thế giới lao đao
vẫn còn chinh chiến máu đào tuôn rơl
gặp em nhan sắc nhoẻn cười
rủ tôi cùng đánh trận đời hôm nay
trận tình dẫu đắng dẫu cay
mặc ai vận rủi vận may cam đành
em liền trợ thủ bên anh
một phen nữa quyết tựu thành muôn phương
dù tôi hay em bị thương
tôi hay em lụy giữa đường nhân sinh
cho xong một kiếp chung tình
cho xong một chuyện chúng mình trăm năm.
Lê Dã Sử
""""""""""""""
måndag 11 november 2024
Sưu Tầm Danh Ngôn Thế Giới
# Sách là ánh sáng soi đường cho văn minh. ( F. D. ROOSEVLT )
fredag 8 november 2024
Trang Thơ Bạn Hữu Gần Xa
Muôn Kiếp Tìm Em
Mơ mộng quá, tôi tìm em muôn kiếp
bao công lao, gian khổ bởi nợ duyên
mà em đâu biền biệt cõi u huyền
đường hoang giá khiến hồn tôi lẻ bóng
...
Khi tuyệt vọng muốn linh hồn siêu độ
trong cô đơn, trong khắc khoải, loạn cuồng
cơn tỉnh say vào những giấc mơ suông
phút cầu nguyện vang hồi chuông vũ trụ
...
Nay nghe tin người em tôi mong đợi
nàng cô đơn trên phố lớn ngày nay
hỡi em ơi, gắng giữ tấm lòng son
nuôi hy vọng tôi tìm em muôn kiếp.
Lê Dã Sử
""""""""""
Rồi Lại Chia Phôi
Ta biết nhau quá muộn màng
con tim sau những lỡ làng thương đau
bây giờ còn lại gì đâu
chỉ còn chắp nối đôi câu ân tình
quá nửa đời chẳng yên bình
thôi dan díu nữa mảnh hình phiêu du
để anh đi một lãng phu
để em về bóng trăng thu đêm dài
dù chia phôi đấy u hoài
nhưng lòng còn tưởng một mai xa vời.
Lê Dã Sử
"""""""""""
Tái Ngộ Ngày Tóc Trắng
"Rồi mai đây có gặp người" (*)
chào nhau ngượng ngập, nụ cười ủ ê
đã tàn phai hết cơn mê
đã tàn phai hết hương thề trăm năm
hẹn hò rơi rụng xa xăm
đợi chờ cũng bỏ biệt tăm dấu hài
chuyện trò chen tiếng thở dài
dư âm nghĩa cũ, u hoài tình xưa
nhìn nhau dãi nắng dầu mưa
da mồi nhăn nhúm, tóc thưa bạc màu
sầu lên mấy cuộc bể dâu
"đoạn trường ai có qua cầu mới hay"
gặp rồi, rồi lại chia tay
luyến lưu chi nữa, chim bay sông hồ
người về cuối xóm lúa ngô
kẻ đi trăng dãi vi lô dặm ngàn.
Lê Dã Sử
"""""""""""
(*) thơ Định Nguyên
,
söndag 18 augusti 2024
GIƯÃ HAI MUÀ MƯA LẠNH
Truyện Ngắn
Giữa Hai Muà Mưa Lạnh
- Anh có biết tại sao người ta thường tìm đến sống bên nhau trong những tháng mùa đông này không ?
- Tại sao ư ? Câu trả lời là ...
Tuyển nhìn Nguyệt, và cũng như những lần trước, anh đắn đo nghĩ chừng một phút để tìm câu trả lời thật đúng. Còn Nguyệt, cô nhìn Tuyển với ánh mắt vừa thăm dò vừa chờ đợi.
- Câu hỏi của em có vẻ hơi oái oăm đấy. Nhưng Nguyệt ạ ...
Tuyển chợt ngừng nói trong giây lát. Trong đời anh, Tuyển đã trót dại nói hớ hênh một lần để rồi anh sống những ngày trong luyến tiếc.
- Nguyệt ạ. Em thừa biết, anh vả em gặp nhau vào một ngày giá rét. Có thể là do ảnh hưởng thời tiết.
- Anh muốn nói là, vì rét nên tìm đến nhau chăng ?
- Em là một cô nàng hay đặt ra những câu hỏi "tại sao ?" và "như thế nào ?". Đôi lúc anh nghĩ, em sống với sự suy nghĩ của em nhiều hơn là em sống vì vật chất. Thế giới riêng của em là những suy tư, những đoán định nhắm đến ngày mai. Đúng không ?
Nguyệt mỉm cười. Nghe xong lời phán xét, cô bước đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bầu trời mùa đông với màu vẩn đục và không một cánh chim bay.
- Thật ra, em chỉ muốn biết ý kiến của riêng anh, với góc nhìn khác hẳn em. Em hiểu, vậ̣t chất và phương tiện là cần thiết. Nhưng đời sống cũng cần đến tinh thần và tình cảm. Thế giới riêng của em không thể thiếu những thứ này, và đó là quan niệm về hạnh phúc của em. Lúc này anh nghĩ như thế nào ?
- Anh nghĩ, tình yêu hiện thời chúng ta đang có trong tầm tay, nhưng hạnh phúc thì còn xa vời vợi. Anh không biết tình yêu sẽ làm mùa đông bớt phần lạnh lẽo, hay là mùa đông sẽ làm tình yêu ấm áp thêm.
- Hôm qua em nghĩ ra câu hỏi này để hôm nay lục vấn anh. Nghe ra ý kiến của anh không đến nỗi tệ lắm.
- Anh được nghỉ làm hai ngày đầu năm ở nhà, đang định dọn dẹp quanh phòng để gọn gàng đôi chút thì em đến. Ngày đầu năm mà thấy người là thấy "tại sao". À, có một đêm anh nằm mơ thấy em, và em có biết lúc đó em nói câu gì không ?
Nguyệt cười:
- Anh có định 'sáng tác' thêm một truyện cười nào không đấy ?
- Em đến bên anh và ôm anh làm anh gần như nghẹt thở, sau đó em nói nhỏ ...
Nguyệt mỉm cười, cô nhìn Tuyển trong tâm trạng vừa muốn nghe thêm đoạn kết nhưng cũng muốn ra về để câu chuyện mãi còn dang dở sau lưng.
- Bây giờ, em còn phải ghé qua tiệm. Chào anh.
Nguyệt bước về phía cửa ra vào, nhìn Tuyển và vẫy nhẹ tay chào. Tuyển nhìn theo, bất giác anh nghĩ vẩn vơ về một cuộc tình đã xa.
Nguyệt là cô gái thứ hai đến với Tuyển trong vài năm gần đây. Nhưng mối quan hệ của hai người vẫn trong giai đoạn thử thách, chưa lần nào họ bàn đến việc ở chung; một phần vì cả hai còn lo ổn định đời sống riêng của mỗi người, phần còn lại là tuy ở cùng một dãy nhà, nhưng một ở đầu và một ở cuối dãy. Thương mến nhau đã hơn hai mùa đông, nhưng chỉ gắn bó và chăm sóc bên nhau những khi cần thiết. Thời thế bây giờ, chẳng ai dám đoan chắc mọi việc sẽ thuận lợi mãi mãi. Nhà ở và phòng cho thuê có thể dễ kiếm, dễ tìm trong các mục quảng cáo trên báo hàng ngày. Nhưng một khi đã sống chung, ở chung... mấy ai biết trước tình cảnh rồi ra tốt hơn hoặc sẽ nảy sinh vài mâu thuẫn mới. Vài năm trước, khi bị người tình thứ nhất hối thúc làm đám cưới, có một hôm Tuyển nóng giận nói:
- Anh cảm thấy quá nhức đầu bởi vì cách vài bữa em lại đem chuyện đám cưới ra thúc giục anh. Chuyện xây dựng một gia đình mới, tính việc nên vợ nên chồng cũng cần để anh tính qua bàn lại. Để anh tính toán dần dần, chứ đâu có thể làm ngay được.
- Anh nói tính dần đã bao lâu rồi ?- Người yêu Tuyển nhìn anh không chớp mắt với nét mặt bực tức. - Em chỉ cần anh tổ chức một tiệc cưới chừng hai, ba chục bạn thân và hai chúg ta mỗi người nói một câu là xong, vậy mà anh lần khân mãi. Nói tới thì anh bảo em thúc giục. Em đâu phải l̀à người đến đòi nợ mà anh nói em thúc giục.
- Dẫu cho kiếp trước có nợ nhau thì kiếp này cũng phải lo trả. Nhưng trả nợ cũng phải trả dần thôi. Cách nói của em hối thúc y chang một người đòi nợ.
Người tình thứ nhất mắt mở to đứng trân trân nhìn Tuyển. Cô ngỡ ngàng nghe Tuyển nói, và sau lời nói của Tuyển, người đàn ông đứng trước mặt cô đã trở nên hoàn toàn xa lạ.
- Tất cả đồ kỷ niệm chung của anh và của tôi trong nhà này, anh vứt bỏ đi oâu thì vứt !
- Kìa, em. Khi mua sắm chọn kỹ và toàn đồ đắt tiền...
- Người còn không tiế́c, tiếc gì đồ ! Chấm hết !
Cuộc tình đã thự̣c sự "chấm hết" từ lâu, và mặc dầu sau đó Tuyển mua vài túi đựng đồ rất đẹp, anh gom các kỷ niệm cũ gửi về nơi bạn thân người tình, mong ít nhiều chuộc lại lỗi lầm nhưng kết cuộc vẫn không hàn gắn nổi rạn nứt tình cảm giữa hai người.
Nghĩ lại thì vại đã vỡ... Bây giờ, Tuyển có hối tiếc thì chuyện đã muộn màng. Những tháng ngày sống cô đơn khi người tình bỏ ra đi là quãng thời gian giúp Tuyển tu tỉnh lại và sửa mình để mỗi ngày anh thấy đời sống có thêm ý nghĩa. Thật sự, khi Tuyển gặp Nguyệt, tâm tinh anh khác trước rất nhiều. Và Nguyệt, mỗi lần nghe một nhận xét, hoậc ý kiến của Tuyển, cô nhận biết trong lời nói của Tuyển có sự cẩn trọng pha chút hài hước. Mối găn kết và sự xích lại gần nhau giữa cô và Tuyển có thể từ những lần hai người trò chuyện...
- Chào anh. Em về kịp trước khi trời đổ mưa đấy, anh Tuyển ơi.
Tuyển nghe tiếng Nguyệt từ ngoài cửa và anh chợt trở lại với thực tại.
Nguyệt đứng bên cửa mỉm cười nhìn anh, với nụ cười như hôm nào hai người lần đầu gặp gỡ.
Vân Võ Hoài Phương
( Truyện ngắn đã đăng lần đầu trong trang nhà Câu lạc bộ Tình nghệ sĩ )
onsdag 31 juli 2024
Sưu Tâm̀ Danh Ngôn Thế Giới
# Ngày nào đọc được một cuốn sách hay, là ngày đó đáng ghi trong đời sống. ( LAMRTIN )
# Luôn luôn có cái gì mới cho ta học. ( G. B. SHAW )
# Làm điều hữu ích, nói lời can đảm, thưởng thức cái đẹp: đó là đủ
cho cuộc đời của một con người. ( T. S. ELIOT )
# Thật buồn khi già đi, nhưng thật tốt khi trở nên chín chắn. ( B. BARDOT )
# Niềm vui cao quý nhất là niềm vui của sự hiểu biết. ( LEONARDO da VINCI )
# Trong thời gian khó khăn, hãy mang theo điều gì đó đẹp đẽ trong tim. ( BLAISE PASCAL )
# Với nghệ thuật, không thể đạt được điều gì đúng mà thiếu đi lòng nhiệt huyết,
( ROBERT SCHUMANN )
# Thành công 90 % là mồ hôi và 10 % là cảm hứng. ( THOMAS EDISON )
# Tôi yêu người có thể cười trong nghịch cảnh, có thể tìm sức mạnh trong sự khốn cùng
và trở nên can đảm nhờ suy nghĩ. ( THOMAS PAINE )
# Kiến thức là cái gì còn lại khi người ta đã quên hết những
điều đã học. ( SELMA LAGERLOF )
# Người không có cuộc sống bên trong là nô lệ của môi trường bên ngoài. ( H. F. AMIEL )
# Nói hay và hùng hồn là một nghệ thuật, nhưng biết lúc nào cần ngừng lời
cũng là nghệ thuật chẳng kém hơn. ( MOZART )
* Vân Phương sưu tầm tổng hợp, tháng 7. 2024.
måndag 28 augusti 2023
Kỷ Niệm Ngày Qua
Những ngày thời tiết chuyển mùa thường là những ngày nửa mưa nửa nắng. Sáng sớm tinh mơ lúc tôi đến sở làm, khoảng không gian ngoài đường mát lạnh. Mưa lắc rắc vài hạt và không khí trong lành ban mai quyện trong màu sáng dần của một ngày mới làm tâm trí thêm một chút bình yên. Một ngày bình thường nơi xứ xa với tôi thường bắt đầu với hình ảnh đó. Và rồi sau những giờ làm, sau lúc đã cởi bộ quần áo thợ để lại xưởng làm, tôi ra về với niềm vui mới. Lúc này là những giờ phút tự do của tôi. Trên đường trở về nhà, tôi có thể vui chân ghé qua thăm vài nơi nào đó, nói giả dụ một, hai tiệm bán vài thứ tôi cần. Những thiệp chúc mừng xinh xinh màu sắc trang nhã và vài cây viết hoặc cũng có khi một tình cờ mua được vài tặng phẫm ưng ý dành cho ngày vui sắp đến.
Chiều nay, tôi thong thả tản bộ vào khu trung tâm. Nơi đó với dòng người qua lại tấp nập. Bên dòng sông nhỏ chảy lượn giữa trung tâm là chiếc cầu xinh xắn với tay vịn lan can bằng thép đen quen thuộc nối liền hai đường phố có nhiều tiệm mua bán. Một quán cà phê nhỏ nằm ở lối rẽ vào đường nhánh mà chủ nhân có lẽ là một tay có tâm hồn nghệ sĩ, nên nhìn qua cảnh ngoài cửa quán cũng biết: bên đường dẫn vào cửa quán là một hàng giậu cây xanh thấp, vài bồn hoa rực rỡ bên hiên. Tiếng nhạc êm dịu từ trong quán tỏa ra, dễ làm những ai cần vài phút thư thả tâm hồn dừng chân ghé lại. Ngồi bên bộ bàn ghế đặt trước lối vào quán kia, nhâm nhi một ly nước rồi tình cờ nhìn ngắm dòng người qua lại trên quãng đường cách đó không xa kể ra cũng cảm thấy đời thêm một chút hương vị.
Tôi đã mộ̣t, hai lần có ý định hôm nào rảnh rỗi rẽ vào quán bên đường, thong thả ngồi gần chiếc bàn nào đó vắng khách, chờ cô phục vụ bàn tươi trẻ đội chiếc mũ nhìn có vẻ mảnh mai, nụ cười mến khách, dáng vẻ hòa dịu bước đến gần, liền gọi một ly nước... ngồi uống bên hiên và thử tâm trạng lúc đó ra sao. Thế rồi mải tìm mua vài đồ dùng, quên luôn việc này lúc nào không hay. Còn bây giờ, tôi đang bước những bước gần đến lối rẽ bên đường, mắt đã nhìn thấy quán cà phê với vẻ dịu dàng hấp dẫn, tâm tư bỗng thấy xao động bởi một mong ước đơn sơ thi vị hóa cuộc đời vẫn chỉ là mong ước. "Nhưng cho dẫu là thế, đời có một ước mong cũng hay", Tôi mỉm cười với ý nghĩ đó và bước tiếp.
- Kìa, chào anh. Mấy bữa nay tôi mong anh hoài.
Nhận ra bạn quen cũ, tôi cũng mừng rỡ:
- Chà... Vài tuần nay anh ở nhà mải luyện môn chi, chẳng thấy anh đến tôi.
Bạn tôi cười:
- Thong thả, tôi sẽ kể anh nghe.
Nói xong câu này, ánh mắt anh nhìn tôi vui mừng. Chúng tôi bước bên nhau, anh nói tiếp:
- Việc này nhất thiết phải có anh bàn thêm đôi lời. Hiện nay tôi ở thế tiến cũng dở mà lùi cũng dở. Dẫu anh kém tôi vài tuổi, nhưng anh biết đó, thường những việc rối lung tung beng như việc này, tôi vẫn nghe theo lời khuyên của anh.
Tôi cười khiêm tốn, nói một câu vui:
- Anh Đạt ạ, nhỡ tôi khuyên anh một câu "tình thế lúc này, anh nên dừng lại". Liệu anh có nghe theo lời khuyên đó không?
Bạn tôi vỗ nhẹ vai tôi:
- Kìa, quán nước giải khát kia rồi. Tôi và anh nên dừng lại nơi này làm vài ly nước đã.
Đạt vừa nói vừa chỉ tay về bên đường, tôi nhìn theo hướng anh nói thấy đúng là quán cà phê tôi nhìn thấy trước đó. Thường vào những dịp tôi đến thăm anh, hôm nào thấy anh sắp đặt ly, tách kỹ lưỡng; tôi biết ngay anh sắp nói với tôi một chuyện tâm tình. Còn hôm nay?...
- Kiếm ra chỗ ngồi dưới ánh nắng mặt trời ở mé hiên kia, có thể khỏe thêm được một chút. Anh xem, mùa hè đến và vẫy gọi khắp nơi, còn tôi và anh là chỗ thân tình, hôm nay lại là ngày đẹp nắng. Mong chi nữa?
Đạt cười, trông anh dễ trẻ lại vài tuổi. Bạn tôi nói tiếp:
- Suốt quãng đời đâu có mấy bữa được thong thả như hôm nay, đúng không anh? Chiều nay, tôi cần đến anh để bàn thêm một việc. Bữa nay anh phải giúp đó.
Tôi chẳng còn biết nói sao và tự nhiên tôi bỗng ho khan một tiếng. Đạt lại nghĩ tôi sắp khước từ lời mời của anh, anh nhìn tôi:
- Tuần trước tôi bị ho dữ lắm, thế mà vào ngồi ở bên hiên quán kia, sưởi nắng, ngắm thiên hạ lượn qua lượn lại, khỏi liền! Hay thế đó.
- Anh Đạt ạ, thực tình tôi cũng...
- Thôi anh, sắp nại cớ chứ gì. Anh hay khách sáo lắm. Bạn bè mời nhau chầu nước đâu hề hấn chi. Lần này tôi mời, anh chê. Gặp dịp sau, anh có bày tiệc ra, tôi cũng nói thực tình với anh là... ồ, cười rồi đấy nhé. Nhìn anh cười tươi tôi đoán biết việc của tôi sắp tiến triển tốt đẹp rồi. Kìa, quán nước có bảng hiệu Paradis anh và tôi vừa nói đến kia rồi. Bộ bàn ghế ở cuối dãy hiên chưa có ai, vào đó ngồi đỡ mỏi chân chút đã.
Tôi chợt nhớ ra:
- Paradis, trong sách từ điển nghĩa là nơi sung sướng, chỗ thần tiên...
- Thôi anh, sách vở để bàn sau... Ồ̀, nơi thần tiên đây rồi.
Đạt và tôi bước vào hiên, anh chọn một nơi chưa có ai ngồi và kéo một chiếc ghế tựa ra, khoát tay mời tôi. Nghe lời anh, tôi ngồi xuống ghế và cảm thấy khoan khoái, mắt ngắm nhìn dòng người với những khuôn mặt, dáng vẻ xinh tươi và kiêu sa cũng có, trầm lắng và bình thản cũng có. Từ góc hiên này, người ta có thể chiêm ngưỡng hình ảnh muôn vẻ của người dân sống nơi đây. Những bộ thời trang mới và nét vẻ bên ngoài của những tâm hồn. Một ngày giữa năm nắng đẹp có bầu trời xanh mênh mông và thỉnh thoảng trên nền trời xanh dịu đó vút lên vài cánh chim hải âu bay lượn...
- Ngồi uống ở quán này, khách ngồi ngoài cửa bên hiên đợi lâu một chút. Còn ngồi uống trong quán, nhanh gọn và lịch sự đấy, nhưng chẳng được nhâm nhi kỹ như ở chỗ này. Mà kể có thêm nơi này cũng tốt, ngồi ở đây nói chuyện tâm tình hay hơn.
Nghe Đạt nói qua, tôi mới biết bạn tôi đã vài lần uống nơi quán này, thì ra bạn tôi lâu nay sống cô đơn vậy mà vẫn có vài ham chuộng đang kính nể. Trở lại chuyện trước, Đạt nói tiếp:
- Hôm nay tôi có lời nhờ anh đứng ra lo giùm tôi việc này. Anh vốn hay tham gia các vụ nghi lễ phiền phức như đọc lời mừng "kính thưa quan viên hai họ, kính thưa hai lo..." đại để kiểu dây cà dây muống đó, còn tôi về khoản này chào thua anh, nên dịp này tôi tín nhiệm anh.
- Anh Đạt ạ, nhiều người còn giỏi hơn tôi. Chẳng qua những dịp trước vài người nhờ tôi bởi họ thích cái mẽ ngoài có tí râu ria của tôi. Còn nay, cái thời để râu làm dáng không còn thích hợp với công việc...
Bạn tôi nhìn tôi như nhìn một kẻ xa lạ:
- Hôm nay anh đừng nói khiêm nhường với tôi trong việc này. Bà con ở đây họ bảo anh có tiếng mát tay trong việc kết duyên chồng vợ.
- Mát tay gì đâu. Anh xem chuyện nhà của tôi đó: vợ tính một đường, chồng lo một hướng . Chẳng biết rồi sẽ ra sao.
- Ồ ̀, xưa nay thường thế. Ở gần ít khi thiêng, đời đã nói mười mươi đúng vậy. Thế nhưng mát tay với thiên hạ cũng đã hay lắm rồi.
Tôi định nói với Đạt để ông rỏ thêm cảnh 'duyên số hững hờ' hiện nay, vừa lúc đó nhân viên phục vụ quán bước ra chào hỏi. Bạn tôi kêu luôn hai ly nước. Chờ nhân viên của quán vào khuất sau cửa, Đạt thấp giọng nói:
- Với người khác, anh có thể viện cớ này cớ nọ. Như cái đám vợ chồng Oai, nhiều người bảo anh với lý do bận việc thoái thác không giúp là đúng lắm. Bà con ở đây chẳng nhà nào ưa họ, họ là những kẻ sống vị thân vị kỷ, có tí tiền của liền rẻ rúng bạn hữu. Mâm cao cỗ đầy nhưng bạn cũ chẳng ai đến. Hôm nọ có người nói với tôi: "Cái nhà ấy nó nói gì thì nói, hãy xem kiểu cách nó đối đãi với bà con có tình nghĩa không thì biết".
Tôi nói:
- Anh Đạt ạ, anh vẫn biết tính tôi. Còn quan điểm của tôi, ai sống tình nghĩa thì tôi ráng giúp và giúp thật nhiệt tình,
Đạt chăm chú nhìn tôi, ông vỗ nhẹ vai tôi tỏ ý tâm đắc:
- Tôi nghe có người kể, ngày trước hồi còn ở quê nhà, có người đi xe đạ̣p hơn mười cây số từ ngoại thành tìm đến nhà anh, nhờ anh cắt dán một tấm phông mừng đám cưới mà hôm đó đã hai bảy hai tám tết. Có đúng không?
- Thời thanh niên thì cũng vui với bạn bè. Mời đến hát hò đám cưới của bạn là phải đến, rồi trang trí phông vải đám cưới. Nhiều khi cũng vui, tuy mình chỉ là dân nghiệp dư.
Vừa lúc đó khay nước uống được đem ra và hai ly nước sau đó được đặt trên bàn theo đúng cách của một quán giải khát lâu năm trong nghề. Người phục vụ bàn uống trước khi quay gót bước vô còn mỉm cười nhã nhặn với khách. Ông Đạt nâng ly nước mời tôi:
- Mừng ngày gặp lại anh, cầu chúc anh và tôi luôn khỏe.
- Tôi cũng chúc anh luôn vui và khỏe nhiều hơn trước.
Nghe xong lời chúc của tôi, bạn tôi cười, ông nói:
- Người ta thường nói bạn tri âm là quí nhất đời, và tình bạn hữu càng lâu càng quí trọng,
Một đôi trai gái cầm tay nhau bước qua lối cửa, dáng vẻ tự nhiên và nét mặt tươi vui của họ gợi lại trong tâm trí tôi và có thể cả Đạt nữa một hình ảnh xa vời... Một tối khuya lạnh lẽo, bàn tay của chàng trai nhẹ nhàng nắm tay cô bạn gái, thế giới lúc này với hai người là một cõi hạnh phúc, bình yên.
Hình như Đạt cũng ở trong tâm trạng giống tôi, ông thoáng nhìn đôi trẻ, nói:
- Cuộc đời bây giờ rộn ràng chờ đón họ ở phía trước. Còn tôi và anh, thời thanh xuân đã đi qua và không bao giờ trở lại.
Nghe xong lời nói của Đạt, tôi thoáng buồn. "Đúng, tuổi thanh xuân đã qua và không trở lại". Tôi ngẫm nghĩ trong một phút tiếc nuối và nói:
- Đúng vậy. Nhưng những thứ chi chờ đón anh và tôi ở đoạn cuối cuộc đời này?
- Tuổi của anh và tôi lúc này, dù nói có vẻ văn hoa và hiện đại chăng nữa, chẳng khác gì bốn giờ chiều rồi. Nghĩa là chúng ta đã sống hai phần ba cuộc đời, chỉ còn một phần ba cuộc đời. Có người đã nói đại ý: "Cuộc tình cuối cùng là cuộc tình đẹp nhất". Riêng anh và tôi, số phận đã an bài, nào còn ai để chờ để đón?
Tôi nói đùa cho vui:
- Anh chưa biết tôi đó. Trước đây tôi cũng có vài cuộc tình qua biên giới. Nhưng nói thật, vì độ này bận nhiều việc quá nên tạm quên qua đấy thôi. Đôi khi, dẫu có hò có hẹn, nhưng rồi, hết chờ hết đợi, người tình phải dứt áo ra đi; mình không thể trách họ được. Thật tình, có vài đôi yêu nhau nhưng đoạn kết lại không như họ mong ước.
- Đời có câu "Mười hai bến nước". Tôi nghĩ câu nói đó đúng. Đúng không chỉ với phụ nữ mà đúng với phái nam nữa. Anh có tin không?
( còn nữa )
Vân Võ Hoài Phương
( Tạp chí Văn Nghệ Ngày Nay, số 4, tháng 6. 2002 )