lördag 23 november 2024
CƠM RAU
tisdag 19 november 2024
Trang Thơ Bạn Hữu
Khổ Còn Hơn Lỗ
"Yêu chắc khổ mà không yêu chắc lỗ"
bèn nhủ lòng cứ gắng gổ yêu đi
khổ vì ai dù nát cả hồn si
còn hơn lỗ nằm cu ki một đống
Từ cổ kim yêu đương thêm sức sống
giúp con người đứng vững trước phong ba
nhưng khổ đau do tình ái gây ta
làm chết thảm những con tim đắm đuối
Ngặt không yêu thì buồn như chú Cuội
ngồi gốc đa suốt kiếp gió hiu hiu
ngắm nhân gian từng đôi lứa dập dìu
mới cảm nhận duyên phần sao lỗ lã
Vào cuộc tình nhiều lo toan vất vả
song hân hoan có hạnh phúc ái ân
ở một mình được nhàn nhã tấm thân
song thui nẫu cả cõi lòng ảm đạm
Nửa đời qua anh cô đơn vây hãm
định đi tu chẳng yâu nữa c ho xong
kẹt những chiều nhìn tuyết đổ mênh mông
ngó quanh quẩn thiếu bóng hồng thỏ thẻ
Anh lại yêu ... gọi tình về xuân trẻ
dẫu biết rằng yêu phải khổ bao nhiêu
nếu một mai em phụ rẫỹ phiêu diêu
anh chấp nhận thà khổ còn hơn lỗ.
Lê Dã Sử
""""""""""""""
Trận Đời Và Trận Tình
Năm xưa tôi đánh trận đời
thêm trận tình nữa rã rời lao đao
địch quân ngắm lệch tim đào
têi về nằm giữa chiến hào trị thương
chờ ngày yên ắng chiến trường
chờ ngày hồi phục cang cường tâm thân
chẳng ngờ ... ơi hỡi ngày xuân
qua bao thế kỷ xoay vần năm châu
tôi buồn vào tận núi sâu
quyết làm ẩn sĩ thức thâu trên ngàn
nhưng không quên được nhân gian
nhớ đời tôi lại ôm đàn bước ra
xin làm một kẻ du ca
nhìn xem thiên hạ thăng hoa thế nào
vẫn là thế giới lao đao
vẫn còn chinh chiến máu đào tuôn rơl
gặp em nhan sắc nhoẻn cười
rủ tôi cùng đánh trận đời hôm nay
trận tình dẫu đắng dẫu cay
mặc ai vận rủi vận may cam đành
em liền trợ thủ bên anh
một phen nữa quyết tựu thành muôn phương
dù tôi hay em bị thương
tôi hay em lụy giữa đường nhân sinh
cho xong một kiếp chung tình
cho xong một chuyện chúng mình trăm năm.
Lê Dã Sử
""""""""""""""
måndag 11 november 2024
Sưu Tầm Danh Ngôn Thế Giới
# Sách là ánh sáng soi đường cho văn minh. ( F. D. ROOSEVLT )
fredag 8 november 2024
Trang Thơ Bạn Hữu Gần Xa
Muôn Kiếp Tìm Em
Mơ mộng quá, tôi tìm em muôn kiếp
bao công lao, gian khổ bởi nợ duyên
mà em đâu biền biệt cõi u huyền
đường hoang giá khiến hồn tôi lẻ bóng
...
Khi tuyệt vọng muốn linh hồn siêu độ
trong cô đơn, trong khắc khoải, loạn cuồng
cơn tỉnh say vào những giấc mơ suông
phút cầu nguyện vang hồi chuông vũ trụ
...
Nay nghe tin người em tôi mong đợi
nàng cô đơn trên phố lớn ngày nay
hỡi em ơi, gắng giữ tấm lòng son
nuôi hy vọng tôi tìm em muôn kiếp.
Lê Dã Sử
""""""""""
Rồi Lại Chia Phôi
Ta biết nhau quá muộn màng
con tim sau những lỡ làng thương đau
bây giờ còn lại gì đâu
chỉ còn chắp nối đôi câu ân tình
quá nửa đời chẳng yên bình
thôi dan díu nữa mảnh hình phiêu du
để anh đi một lãng phu
để em về bóng trăng thu đêm dài
dù chia phôi đấy u hoài
nhưng lòng còn tưởng một mai xa vời.
Lê Dã Sử
"""""""""""
Tái Ngộ Ngày Tóc Trắng
"Rồi mai đây có gặp người" (*)
chào nhau ngượng ngập, nụ cười ủ ê
đã tàn phai hết cơn mê
đã tàn phai hết hương thề trăm năm
hẹn hò rơi rụng xa xăm
đợi chờ cũng bỏ biệt tăm dấu hài
chuyện trò chen tiếng thở dài
dư âm nghĩa cũ, u hoài tình xưa
nhìn nhau dãi nắng dầu mưa
da mồi nhăn nhúm, tóc thưa bạc màu
sầu lên mấy cuộc bể dâu
"đoạn trường ai có qua cầu mới hay"
gặp rồi, rồi lại chia tay
luyến lưu chi nữa, chim bay sông hồ
người về cuối xóm lúa ngô
kẻ đi trăng dãi vi lô dặm ngàn.
Lê Dã Sử
"""""""""""
(*) thơ Định Nguyên
,
söndag 18 augusti 2024
GIƯÃ HAI MUÀ MƯA LẠNH
Truyện Ngắn
Giữa Hai Muà Mưa Lạnh
- Anh có biết tại sao người ta thường tìm đến sống bên nhau trong những tháng mùa đông này không ?
- Tại sao ư ? Câu trả lời là ...
Tuyển nhìn Nguyệt, và cũng như những lần trước, anh đắn đo nghĩ chừng một phút để tìm câu trả lời thật đúng. Còn Nguyệt, cô nhìn Tuyển với ánh mắt vừa thăm dò vừa chờ đợi.
- Câu hỏi của em có vẻ hơi oái oăm đấy. Nhưng Nguyệt ạ ...
Tuyển chợt ngừng nói trong giây lát. Trong đời anh, Tuyển đã trót dại nói hớ hênh một lần để rồi anh sống những ngày trong luyến tiếc.
- Nguyệt ạ. Em thừa biết, anh vả em gặp nhau vào một ngày giá rét. Có thể là do ảnh hưởng thời tiết.
- Anh muốn nói là, vì rét nên tìm đến nhau chăng ?
- Em là một cô nàng hay đặt ra những câu hỏi "tại sao ?" và "như thế nào ?". Đôi lúc anh nghĩ, em sống với sự suy nghĩ của em nhiều hơn là em sống vì vật chất. Thế giới riêng của em là những suy tư, những đoán định nhắm đến ngày mai. Đúng không ?
Nguyệt mỉm cười. Nghe xong lời phán xét, cô bước đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bầu trời mùa đông với màu vẩn đục và không một cánh chim bay.
- Thật ra, em chỉ muốn biết ý kiến của riêng anh, với góc nhìn khác hẳn em. Em hiểu, vậ̣t chất và phương tiện là cần thiết. Nhưng đời sống cũng cần đến tinh thần và tình cảm. Thế giới riêng của em không thể thiếu những thứ này, và đó là quan niệm về hạnh phúc của em. Lúc này anh nghĩ như thế nào ?
- Anh nghĩ, tình yêu hiện thời chúng ta đang có trong tầm tay, nhưng hạnh phúc thì còn xa vời vợi. Anh không biết tình yêu sẽ làm mùa đông bớt phần lạnh lẽo, hay là mùa đông sẽ làm tình yêu ấm áp thêm.
- Hôm qua em nghĩ ra câu hỏi này để hôm nay lục vấn anh. Nghe ra ý kiến của anh không đến nỗi tệ lắm.
- Anh được nghỉ làm hai ngày đầu năm ở nhà, đang định dọn dẹp quanh phòng để gọn gàng đôi chút thì em đến. Ngày đầu năm mà thấy người là thấy "tại sao". À, có một đêm anh nằm mơ thấy em, và em có biết lúc đó em nói câu gì không ?
Nguyệt cười:
- Anh có định 'sáng tác' thêm một truyện cười nào không đấy ?
- Em đến bên anh và ôm anh làm anh gần như nghẹt thở, sau đó em nói nhỏ ...
Nguyệt mỉm cười, cô nhìn Tuyển trong tâm trạng vừa muốn nghe thêm đoạn kết nhưng cũng muốn ra về để câu chuyện mãi còn dang dở sau lưng.
- Bây giờ, em còn phải ghé qua tiệm. Chào anh.
Nguyệt bước về phía cửa ra vào, nhìn Tuyển và vẫy nhẹ tay chào. Tuyển nhìn theo, bất giác anh nghĩ vẩn vơ về một cuộc tình đã xa.
Nguyệt là cô gái thứ hai đến với Tuyển trong vài năm gần đây. Nhưng mối quan hệ của hai người vẫn trong giai đoạn thử thách, chưa lần nào họ bàn đến việc ở chung; một phần vì cả hai còn lo ổn định đời sống riêng của mỗi người, phần còn lại là tuy ở cùng một dãy nhà, nhưng một ở đầu và một ở cuối dãy. Thương mến nhau đã hơn hai mùa đông, nhưng chỉ gắn bó và chăm sóc bên nhau những khi cần thiết. Thời thế bây giờ, chẳng ai dám đoan chắc mọi việc sẽ thuận lợi mãi mãi. Nhà ở và phòng cho thuê có thể dễ kiếm, dễ tìm trong các mục quảng cáo trên báo hàng ngày. Nhưng một khi đã sống chung, ở chung... mấy ai biết trước tình cảnh rồi ra tốt hơn hoặc sẽ nảy sinh vài mâu thuẫn mới. Vài năm trước, khi bị người tình thứ nhất hối thúc làm đám cưới, có một hôm Tuyển nóng giận nói:
- Anh cảm thấy quá nhức đầu bởi vì cách vài bữa em lại đem chuyện đám cưới ra thúc giục anh. Chuyện xây dựng một gia đình mới, tính việc nên vợ nên chồng cũng cần để anh tính qua bàn lại. Để anh tính toán dần dần, chứ đâu có thể làm ngay được.
- Anh nói tính dần đã bao lâu rồi ?- Người yêu Tuyển nhìn anh không chớp mắt với nét mặt bực tức. - Em chỉ cần anh tổ chức một tiệc cưới chừng hai, ba chục bạn thân và hai chúg ta mỗi người nói một câu là xong, vậy mà anh lần khân mãi. Nói tới thì anh bảo em thúc giục. Em đâu phải l̀à người đến đòi nợ mà anh nói em thúc giục.
- Dẫu cho kiếp trước có nợ nhau thì kiếp này cũng phải lo trả. Nhưng trả nợ cũng phải trả dần thôi. Cách nói của em hối thúc y chang một người đòi nợ.
Người tình thứ nhất mắt mở to đứng trân trân nhìn Tuyển. Cô ngỡ ngàng nghe Tuyển nói, và sau lời nói của Tuyển, người đàn ông đứng trước mặt cô đã trở nên hoàn toàn xa lạ.
- Tất cả đồ kỷ niệm chung của anh và của tôi trong nhà này, anh vứt bỏ đi oâu thì vứt !
- Kìa, em. Khi mua sắm chọn kỹ và toàn đồ đắt tiền...
- Người còn không tiế́c, tiếc gì đồ ! Chấm hết !
Cuộc tình đã thự̣c sự "chấm hết" từ lâu, và mặc dầu sau đó Tuyển mua vài túi đựng đồ rất đẹp, anh gom các kỷ niệm cũ gửi về nơi bạn thân người tình, mong ít nhiều chuộc lại lỗi lầm nhưng kết cuộc vẫn không hàn gắn nổi rạn nứt tình cảm giữa hai người.
Nghĩ lại thì vại đã vỡ... Bây giờ, Tuyển có hối tiếc thì chuyện đã muộn màng. Những tháng ngày sống cô đơn khi người tình bỏ ra đi là quãng thời gian giúp Tuyển tu tỉnh lại và sửa mình để mỗi ngày anh thấy đời sống có thêm ý nghĩa. Thật sự, khi Tuyển gặp Nguyệt, tâm tinh anh khác trước rất nhiều. Và Nguyệt, mỗi lần nghe một nhận xét, hoậc ý kiến của Tuyển, cô nhận biết trong lời nói của Tuyển có sự cẩn trọng pha chút hài hước. Mối găn kết và sự xích lại gần nhau giữa cô và Tuyển có thể từ những lần hai người trò chuyện...
- Chào anh. Em về kịp trước khi trời đổ mưa đấy, anh Tuyển ơi.
Tuyển nghe tiếng Nguyệt từ ngoài cửa và anh chợt trở lại với thực tại.
Nguyệt đứng bên cửa mỉm cười nhìn anh, với nụ cười như hôm nào hai người lần đầu gặp gỡ.
Vân Võ Hoài Phương
( Truyện ngắn đã đăng lần đầu trong trang nhà Câu lạc bộ Tình nghệ sĩ )
onsdag 31 juli 2024
Sưu Tâm̀ Danh Ngôn Thế Giới
# Ngày nào đọc được một cuốn sách hay, là ngày đó đáng ghi trong đời sống. ( LAMRTIN )
# Luôn luôn có cái gì mới cho ta học. ( G. B. SHAW )
# Làm điều hữu ích, nói lời can đảm, thưởng thức cái đẹp: đó là đủ
cho cuộc đời của một con người. ( T. S. ELIOT )
# Thật buồn khi già đi, nhưng thật tốt khi trở nên chín chắn. ( B. BARDOT )
# Niềm vui cao quý nhất là niềm vui của sự hiểu biết. ( LEONARDO da VINCI )
# Trong thời gian khó khăn, hãy mang theo điều gì đó đẹp đẽ trong tim. ( BLAISE PASCAL )
# Với nghệ thuật, không thể đạt được điều gì đúng mà thiếu đi lòng nhiệt huyết,
( ROBERT SCHUMANN )
# Thành công 90 % là mồ hôi và 10 % là cảm hứng. ( THOMAS EDISON )
# Tôi yêu người có thể cười trong nghịch cảnh, có thể tìm sức mạnh trong sự khốn cùng
và trở nên can đảm nhờ suy nghĩ. ( THOMAS PAINE )
# Kiến thức là cái gì còn lại khi người ta đã quên hết những
điều đã học. ( SELMA LAGERLOF )
# Người không có cuộc sống bên trong là nô lệ của môi trường bên ngoài. ( H. F. AMIEL )
# Nói hay và hùng hồn là một nghệ thuật, nhưng biết lúc nào cần ngừng lời
cũng là nghệ thuật chẳng kém hơn. ( MOZART )
* Vân Phương sưu tầm tổng hợp, tháng 7. 2024.