Đôi Điều Ngẫm Nghĩ (2)*
Mỗi mùa hè đến và qua đôi khi để lại trong trang sử đời người ta vài kỷ niệm. "Một mùa đông lạnh lẽo đã qua, và bây giờ, ở nơi đây..."(*). Vài dòng trong một truyện ngắn viết cách nay đã lâu thường gợi lại trong tôi một hai kỷ niệm mỗi khi nắng hạ đến. Sau mùa đông dài lạnh ngắt năm, sáu tháng nay mùa hè tô điểm khắp nơi một màu xanh với vẻ đẹp dịu dàng tươi mát. Từ sáng sớm tinh mơ, vào những ngày đẹp trời và khi mặt trời vừa lên, đường cây bên đường đứng yên tĩnh trong bầu không khí yên bình ban mai. Những ai dậy sớm trong một sáng hè chắc hẳn cảm nhận được niềm vui của một ngày mới vừa đến.
Thành phố nơi tôi đầu tiên đặt chân đến định cư nằm bên cạnh vịnh nhỏ. Có lẽ điều đặc biệt còn ghi lại trong ký ức những người xa xứ đi tìm kiếm quê hương thứ hai là nơi đầu tiên họ sống cuộc đời mới. Và, hình ảnh thành phố tôi có dịp ghi lại trong truyện ngắn đã nói đến là những cảnh đời để lại trong tôi nhiều kỷ niệm. "Trên các ngả đường trong thành phố, những ông già bà già chậm bước lãng du để quên đi nỗi nhọc nhằn của một thời quá khứ. Vài quán cà phê bên đường đã sắp đặt gọn gàng những bộ bàn ghế dưới hiên, bên những bồn cây xanh và bên những giò hoa treo lơ lửng. Du khách thả người ngồi trên ghế, đưa mắt lặng lẽ nhìn các cô gái đang độ xuân mơn mởn, cười đùa khúc khích và trêu cợt nhau diễu qua trước mắt. Nắng vàng trải dài trên các lối đi, không gian như có thêm những nét duyên dáng của một bài thơ trữ tình...(*)". Vài hình ảnh tuy bình thường nhưng có vẻ vừa cổ điển vừa hiện đại chăng? Trong những thành phố Âu châu thời cổ xưa và trên các đường phố Châu Âu thời hiện đại, thiếu gì những ông già, bà già chậm bước lãng du, và hẳn là chẳng thể thiếu vài quán cà phê bên đường toả hương vị làm xiêu lòng đôi ba khách vãng lai từ xa đến.
#
Người ta thường nói, có kỷ niệm thoáng qua và có kỷ niệm in đậm dấu ấn trong ký ức. Trong vài năm đầu sống nơi xứ lạ, hẳn là nhiều người trong đó có tôi từng thấy nhiều cảnh thiên nhiên nhiều màu sắc nhưng khác lạ; và những tay săn ảnh chẳng bỏ lỡ các cảnh hấp dẫn rất ít khi họ thấy. Còn tôi, đôi lúc nhìn thấy một giàn cây leo bên các dãy nhà hay hướng mắt theo đàn chim trời bay trên nền trời xa, tôi lại thoáng nhớ tới kỷ niệm những ngày đầu xa quê hương. Ngày nay, trong các thành phố Châu Âu người ta còn thấy hình ảnh những giàn cây leo mọc xanh tươi bên các dãy nhà, còn những đàn chim thiên di vào những tháng nắng nóng lại bay tìm đến những nơi ưa sống. Đôi khi, ngước nhìn những đàn chim trời mải miết bay tôi ngẫm nghĩ mãi về sức kiên nhẫn và hướng bay của cả đàn. Dĩ nhiên ta phải hiểu, mỗi đàn chim là cùng một giống. Và nhìn kỹ thêm, người ta nhận ra có khi đàn chim bay nhanh, bay miết và bay theo một hướng. Lại có khi cả đàn bay chậm, đường bay chùng lại. Có thể lúc này có một đàn viên yếu sức chăng?
Một hai năm gần đây, tôi ít khi còn được chiêm ngưỡng những đàn chim trời cần nhẫn và mải miết bay như hồi tôi còn sống ở một miền thôn dã. Sống nơi phố thị, nhiều khi tản bộ trên đường phố, ngước mắt nhìn lên người ta chỉ còn thấy một khoảng trời xanh. Vậy thì nếu có đàn chim thiên di bay qua thành phố, chắc hẳn rất ít người được dõi theo cuộc hành trình xa xôi và kiên trì này.
Vào những ngày đẹp trời cuối tuần, có những người ưa tìm đến vài vùng ngoại ô. Họ trải mảnh vải nhỏ trên một sườn đồi, uống với nhau vài ly rượu thơm, ăn một chút đồ nhắm nhẹ và nằm thích chí nhìn lên bầu trời. Lúc này nếu có đàn chim thiên di bay qua, hẳn là để lại thêm một kỷ niệm khó quên trong đời.
Vân Võ Hoài Phương
14.06.2017
*Đôi điều ngẫm nghĩ (1)/sổ tay văn nghệ, 15.10.2015
**truyện ngắn phút đầu biết yêu (1993)
Inga kommentarer:
Skicka en kommentar